Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥
Đây sẽ là nơi lưu trữ những cảm nhận nho nhỏ của Tây Tây khi đọc truyện, mong mọi người sẽ đến với thiện chí.Gu truyện của Tây Tây chủ yếu là ngọt, sủng, hài, nhưng đôi khi cũng sẽ là ngược lại (nhưng mà hiếm)Cảnh báo có spoiler, ai không để ý lắm thì cứ tự nhiên 🫶🏻…
Đây là một câu chuyện xuyên không đến Tennis thế giới không hơn, văn án không có gì đặc biệt. Nhưng mà ta có vài điều muốn bày tỏ: 1. Đây là truyện vô-cp, thỉnh các vị muốn xem đam mỹ, ngôn tình lickback.2. Vì đây chỉ là đồng nhân nên sẽ có một vài tình tiết không có trong truyện, thỉnh vị nào là fan ruột của chuyện xin lickback3. Đây là truyện ta tự nghĩ ra, vì viết vẫn còn non tay, nhiều thiếu sót, nên nếu có gạch đá. Ta nhận. Nếu muốn lấy truyện của ta, thỉnh ghi rõ tác giả và nguồn chuyện. ~Thân ái~…
Tô Mạc là cô gái nghèo,tình cờ được Hoàng Thượng đem về cung...Bỗng dưng lại được phong làm Tô Phi,các Phi Tần khác trong lòng đầy đố kỵ,không chỉ vậy, Tô Phi luôn được Hoàng Thượng tôn sủng,mặc kệ những Phi Tần khác,kể cả Hoàng Hậu...Vào một ngày,Tô Phi mang cốt nhục của Hoàng Thượng...Những Phi Tần khác bàn tán trong cung,tìm đủ mọi cách để giết bào thai Tô Phi đang mang trong mình........."Chúc mừng Tô Phi người đã hạ sinh song thai, đó là 2 tiểu công chúa" Giọng hí hửng vui mừng của Minh Lệ (Cung Nữ của Tô Mạc)"Thật sao" Giọng yếu ớt..."Dạ bẩm, sức người còn yếu nên người hãy mau tịnh dưỡng, cứ để 2 tiểu công chúa cho nô tì chăm sóc" ......"Phóng lửa, thêu chết ả ta cho ta" Giọng khoẻ khoắn của một người đàn ông bên ngoài vọng vô lãnh cung tăm tối..."Là ai vậy Minh Lệ?"Ngơ ngác, ngẩn cao thân"Nô tì...Nô tì cũng không biết" Vừa nói vừa bước tới nhìn cửa sổ"Không hay rồi!!! Có thích khách" Hốt hoảng la lớn............…
Tôi thừa nhận mình chưa bao giờ là một người dai dẳng và kiên trì, nhưng ba tháng mập mờ đã khiến tôi nhận ra nhiều khía cạnh khác của bản thân.Trích đoạn:"Hoàng hôn thả từng vạt nắng qua khung cửa sổ, luồn vào nơi góc phòng lặng thinh. Tôi ngồi trên ghế thấp, tay mân mê mấy đường chì còn anh lẳng lặng ngồi bệt ngay bên cạnh. Đây lúc nào cũng là lúc mà anh im hơi lặng tiếng nhất: tôi vẽ, còn anh ngắm tôi."…