Tứ Đại Tài Phiệt: Giao Dịch Đánh Mất Trái Tim Của Trùm Xã Hội Đen
💦 Trích dẫn hay trong truyện "Tứ Đại Tài Phiệt: Giao Dịch Đánh Mất Trái Tim Của Trùm Xã Hội Đen" của Ân Tầm. 💦…
💦 Trích dẫn hay trong truyện "Tứ Đại Tài Phiệt: Giao Dịch Đánh Mất Trái Tim Của Trùm Xã Hội Đen" của Ân Tầm. 💦…
Truyện do tự tay Ốc viết, xin vui lòng không đem đi ra khỏi Ngân Hà.…
Câu chuyện ở cái bãi đậu xe này không giống như trong bộ phim đó, khác nhiều. Bởi vì người cha này không đi xe đạp, ông đi ô tô, có tài xế riêng. Ông không móc ra cây kẹo kéo hay là cái micro gì hết, mà là ông móc ra từng xấp, từng xấp đô la, đều là mệnh giá cao nhất.Ông cố nhét vào tay của cô, nhưng bị cô ném lại, là ném thẳng vào mặt như ném đi cái cục nợ của cuộc đời mình vậy. Khi ông vẫn chưa chịu buông tay, cô chụp lấy cái vỏ chai đang lăn lóc gần đó rồi thành thục mà đập vỡ nó, rồi kê sát vô cái cổ trắng ngần của mình mà gào lên, son đỏ dính răng, cuống họng như muốn tự xé: "Ông mà để tôi thấy bản mặt của ông thêm một lần nữa, thì chờ mà hốt xác của tôi đi."Cô gào lên, trào cả nước miếng, gương mặt trét son phấn rẻ tiền thì tái đi vì rượu hay vì giận, nhưng đôi mắt thì long đỏ lên sòng sọc. Người ngu nhất nhìn vào cũng biết là cô ấy sẽ làm thật đó.Rồi cô vẫn cầm cái mảnh chai đó, bước đi, không quay đầu lại. Dù là bóng đêm phía sau hay phía trước, cũng chẳng thể bằng cô, lạnh lùng như đêm nay.Trong góc sân chỉ còn người đàn ông trung niên, tay cầm xấp tiền, tiều tụy, đang tự đấm vào ngực mình thình thịch, thình thịch.Cô gái đó sai rồi, sai rõ ràng quá rồi, không nói tới chuyện nhà, chuyện riêng, chuyện cha con, chuyện quá khứ tương lai...chỉ nói tới việc có tiền đưa tận tay mà không chịu cầm thì đã là quá sai lầm rồi. Gái vũ trường, massage, bia ôm... mà bày đặt sang chảnh sĩ diện, cô không vì tiền thì cô khoe vú khoe mông, kề vai áp má, tuột quần cởi áo rờ hết thằng này tới thằng nọ…
Tác Giả: Phong Định SơThể Loại: Đoản Văn, Đam MỹNguồn: fearane.wordpress.comTrạng Thái: FullTết hoa đăng ở Biện Kinh vô cùng lớn, Bạch Ngọc Đường đã sớm được nghe nói đến, nhưng thật sự không ngờ là nó có thể lớn đến vậy.Các loại đèn khác nhau như đèn nhật nguyệt, đèn bài thơ, đèn kéo quân, đèn lưu ly, đèn xảo tác, đèn bạch la, đèn cổn cầu, đèn hỏa thiết... cùng tụ họp không phân tầng lớp, cứ như thể hàng vạn vì sao trên bầu trời đồng loạt hạ phàm, hóa vào trong từng ngọn đèn nhỏ, lấp la lấp lánh đầy rực rỡ. Chầm chậm dạo bước nơi phố Chu Tước sẽ ngỡ như mình lạc vào một đại dương ánh sáng mênh mông.Với tính tình trẻ con của Bạch Ngọc Đường, từ lâu đã ôm mộng lên kinh xem thử một lần cho biết, nhưng bốn anh trai ở Hãm Không Đảo lại nói rằng nguyên tiêu chính là dịp mà người thân đoàn tụ, gia đình gặp mặt, vui vẻ ăn uống nói chuyện với nhau, chẳng lẽ lại không đáng bằng một chuyến lên Biện Kinh? Nếu muốn xem đèn, xem trên đảo không được sao?…
Không ai biết người em chọn là ai, Gia Minh hay Nhật Huy? Tất cả sẽ được tiết lộ trong "Quay đầu lại phía sau luôn có anh"…
.....Khi mà con người đã phát triển quá mức về mặt tâm linh lẫn công nghệ, đã chiếm lĩnh lấy vũ trụ thì chuyện gì sẽ xảy ra?!....BOOM!!!....Một vụ nổ siêu khủng khiếp của vô số ngân hà mà Chúa đã sắp đặt làm náo loạn trật tự thế giới lần nữa.......Hành tinh vốn được cho là cái nôi của sinh vật loài người giờ bỗng chốc trở thành biển lửa trong vạn năm.....Khi thời khắc đến cũng chính là lúc "cái nôi" ấy được tái sinh và biến đổi mọi vật vốn bình thường trở thành những thứ chưa từng xảy ra trước đây. Loài người trước đây đã từng sống, hiểu biết, diệt vong nay đã quay lại, sinh tồn như thể hành tinh này thật xa lạ...Và........ Không một ai biết chuyện đó!.......Warning⚠️: Truyện lấy cảm hứng từ giấc mơ của tác giả, đã được thêm bớt và chỉnh sửa, câu chuyện trên là hư cấu và sẽ có thể có những yếu tố nhạy cảm!!! Cân nhắc kĩ trước khi đọc!!!=== HankHank ===…
Câu chuyện được lấy cảm hứng từ bài thơ mình tự viết dựa theo lời bài hát của các chị:'Tiếng đồng hồ tích tắc, Dâng đếm ngược từng giây. Vào ngay giây phút này, Chúng ta cùng tạm biệt. Những kỉ niệm đã qua, Mãi khắc sâu nơi ta. Bỗng nhìn một cảnh vật, Những ký ức tràn về. Tuổi học trò đáng nhớ, Vì có cậu và tớ. Sau này sẽ ra sao? Chúng ta đều không biết. Khi rời xa ngôi trường, Rời xa bạn thân thương. Cậu sẽ còn nhớ chứ? Bạn cùng bàn năm ấy. Dù sau này chia xa, Nhưng xin cậu đừng quên. Vào mùa hạ năm ấy, Cậu đã gặp chúng mình!…