Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥
Giới thiệu: Hoen Habin là một cô nàng sinh viên khoa điện ảnh, ước mơ của cô là trở thành một nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp. Chính điều đó đã làm ngược ý gia đình cô vì họ không muốn con gái mình phải cực nhọc như vậy... nên từ khi tốt nghiệp cô đã phải sống tự lập một mình theo đuổi tương lai. Bỗng nhiên mất việc làm, túi tiền cũng dần cạn kiệt và thấy đáy, cô đương nhiên không thể mở miệng xin tiền mẹ vậy nên Habin đã quyết định làm fansite cho nhóm nhạc nổi tiếng hàng đầu hiện nay, BTS. Không phải là một ARMY... con đường kiếm tiền của cô dựa vào nhóm nhạc đình đám này sẽ như thế nào?…
Park Jimin là một chàng trai xinh đẹp, tài năng ,học giỏi là sinh viên năm nhất của trường đại học Jinhit Kim Namjoon, Kim Seokjin, Min Yoongi, Jung Hoseok, Kim Taehyung, Joen Jungkook là hot boy của trường đại học Jinhit tài năng ,nhà giàu là hình mẫu bạn trai của rất nhiều người , họ là bạn thân của nhau(Nội dung trong truyện sẽ được kể rõ hơn)Couple : allminTác giả : lylacThể loại : nhất thụ đa công📌 NỘI DUNG TRONG TRUYỆN KHÔNG CÓ THẬT, CHỈ DO TÁC GIẢ TỰ NGHĨ RA 📌VUI LÒNG KHÔNG ĐEM CHUYỆN CỦA TÁC GIẢ ĐI KHI CHƯA CÓ SỰ CHO PHÉP…
cô là sinh viên ưu tú của học viện cảnh sát nhân dân Bắc Kinh. Tốt nghiệp được làm ở sở cảnh sát bắc kinh tối hôm đó là lần đầu tiên cô làm nhiệm vụ truy bắt tội phạm ma túy. lần đầu tiên cô gặp a cô đã yêu anh mất rồi nhưng cô cũng k biết 1 điều a cũng yêu cô vào thời điểm cô chạm vào tay a. anh yeu cô đợi cô 5 năm trobg bóng tối bất kể kẻ nào dám thương tổn cô a sẽ làm cho kẻ đó tán gia bại sản thân bại danh liệt. a người luôn dọn đường cho cô bước đi anh là ng đứng đầu tập đoàn Oh thị - tập đoàn đa quốc gia cũng là người đứng đầu trong giới hắc đạo luôn lạnh lùng nguy hiểm là người đàn ông hoàng kim nổi tiếng khắp thế giới. a là người mà chỉ ngắm chứ k dám mơ đến , a từng nói trước cánh báo chí " anh k có hứng thú với con gái " chỉ cần nghời phụ nữ nào chạm phào a cũng là thịt nát xương tan…
"Chú chả bao giờ mua cho anh cái gì, kể cả lúc anh xin uống ké tí coca của chú. Thế mà thằng Chenle được chú mua cho đồ ăn vặt lẫn thức uống." Jaemin nhoẻn cười đầy ranh mãnh. "Chú chiều thằng đấy bởi chú mày nghĩ nó xinh chứ gì. Giời ạ anh không ngờ luôn.""Em hổng phải là bố đường của cậu ý," Jisung rít qua kẽ răng. Nó cầm ngay cái gối gần đấy ném thẳng vào Jaemin không chút nương tay, cái thằng anh mà mới khịt mũi nhịn cười xong. "Chỉ là... cậu ấy thích bánh honey butter chips quá trời? Và em cứ thế mà mua cho, từ bữa đến giờ luôn?""Ý chú mày là, mỗi ngày?""... Ôi má ơi," Jisung ngẩng đầu lên nhìn Jaemin, "Em thành bố đường của cậu ấy mất tiêu rồi. Trời má anh ơi, em quá nghèo để có thể làm bố ồ hố của người ta."…
Sau một ngày đi show như thường lệ , trở về kí trúc xá mọi người ai nấy mệt mõi. Đang trong giai đoạn quảng bá ca khúc mới "DNA" mọi người đang tích cực hoạt động tham gia các sự kiện , chương trình âm nhạc để phát huy tốt cho việc quảng bá .Tối hôm ấy Jungkook muốn Jimin qua ngủ cùng cầu và từ đây câu truyện bắt đầu .Thời gian ra chap mới: 1-2 ngày kể từ ngày ra chap gần nhất. Dung lượng chap: 800-1500 từ, viết theo thể loại truyện ngắn tình huống , mỗi chap là một tình huống truyện khác nhau.…
Nữ chính không phải Yui nhé Có h , HE , có hơi theo hướng ngược nam chính nhiều cũng có ngược nữ chính nhưng ít à.Bộ Truyện này được viết trên sự đam mê và sự mơ mộng của mình và ( Thu) . Quyển truyện này để tưởng nhớ ( Thu ) người bạn thân của tôi .Tay nghề của tôi còn non cho nên mấy bạn hãy thông cảm , nếu ai thích truyện của tôi hãy ủng hộ cho tôi một ngôi sao như để khích lệ tinh thần của tôi .…
-Sano Manjirou-Em là một vị hoàng tử nhỏ từ khi sinh ra đã được bao bọc thái quái mà bị cô lập với thế giới bên ngoài khi xung quanh chỉ toàn là 4 bức tường trắng.Phu Nhân thường nói với em rằng thế giới ngoài kia chỉ toàn là một màu đen sâu thẳm có thể nuốt chửng em bất cứ lúc nào, nó sẽ làm ảnh hưởng đến em nên Phu Nhân Sano chỉ vì muốn tốt cho em đành chọn cách nhốt em vào phòng. Dùng mọi cách ngăn cản em bước chân ra ngoài.Mỗi lần như thế em lại càng tò mò muốn biết được những điều mới mẻ ngoài kia như thế nào, thế là càng lớn em lại càng làm phản chỉ vì muốn thoát ra cái không gian toàn là những sự chán nản và u buồn kia mà đặt chân sang một thế giới mới, thế giới mà em mong muốn có được sự tự do chăng?Và thế là cuộc chạy trốn khỏi cái cung điện rộng lớn ấy của vị hoàng tử bị Cô Độc chính thức bắt đầu!…
Antoinette Grace cay lắm rồi!Mắc gì bay vào một trò chơi sinh tồn kinh dị còn thở là còn chết, cô nàng lại dính phải cái team toàn mấy đứa dở người thế này?!***Nếu một ngày, bạn bị đưa vào một trò chơi xa rời hiện thực, thì bạn sẽ làm gì? Tận hưởng? Hoảng hốt? Nhưng ngay từ đầu, thế giới này đã không cho con người ta để nghỉ ngơi.Hố siêu to khổng lồ từ các phó bản đang chờ đợi quý vị.Những bé quỷ to xác đang chực chờ cắn xé.Tư bản vật phẩm, đạo cụ rất sẵn sàng bào mòn túi tiến các bạn!!"Chào mừng đến với trò chơi sinh tồn, mong mọi người cố gắng sống sót cho đến khi mọi việc kết thúc!!!"***Khi team bạn toàn mấy đứa bất cần đời, căn bản là không quan tâm đến việc sống chết trong trò chơi, mà bạn lại là một người bình thường trên cả bình thường.Chính xác. Ngủm rồi đấy.***Truyện chỉ được đăng tải duy nhất trên Wattpad bởi Rosielilianne…
Là một nhật ký, đây thật sự sẽ là một quyển nhật ký của mình. Những câu chuyện trong quyển nhật ký này là những gì đã xảy ra có lẽ cách đây vài giây, có lẽ là vài ngày cũng có lẽ là vài tháng nhưng tuyệt đối là những câu chuyện rất thật trong những chuyến Lâm sàng của mình. Mình sẽ viết lại những câu chuyện của những người mình gặp dưới góc nhìn của mình. Và mình sẽ viết về cuộc gặp gỡ của mình với những người bạn, về những ngày tháng mình đang mài đũng quần ở trường y X. Quyển nhật ký này của mình không biết là sẽ dài bao nhiêu chương, sẽ không biết được ngày kết thúc, sẽ không biết được ngày ra chương mới nhưng mình vẫn cứ đặt tay lên phím và gõ, mình sẽ gõ, gõ tới khi nào mà nó kết thúc.Mình viết quyển nhật ký này không phải vì đam mê với văn chương, không phải vì khoe khoang, mình viết nó vì mình sợ một ngày nào đó căn bệnh Alzheimer sẽ ăn mòn từng chút một kí ức về những năm tháng đi qua của mình.Mình hi vọng khi bạn đọc nó, bạn sẽ thấy được mình và biết đâu bạn cũng sẽ quyết định giống mình- viết một cuốn nhật ký cho những ngày đã qua.Có lẽ lời văn của mình sẽ không trơn tru, mượt mà vì mình đã bỏ tập làm văn hơn 4 năm rồi. Mình viết quyển nhật ký này với "giọng nói", thật là giọng nói luôn nha. Kể cho mình của tuổi 21 nghe, cho mình của tuổi 25, cho mình của tuổi 30, cho mình của tuổi 55, cho mình của những ngày sau nữa nghe về thời gian mình đã đi qua. Kể cho bạn nghe về những chuyện nhí nhưng không nhảm lắm của cuộc đời mình đang đi qua.p/s. Mong là có người nào đó dù chỉ một người biết đến quyển nhật ký này mà không biết đến mình vì mình thấy hơi sượng sùng 😊😊😊…
written by mina jin, first published in 10/2017.the coffee owner! hoseok, the calico cat! jimin (người mèo không thì không biết đâu nhen.)series | g-rated | lowercase, AU (coffee shop), slice of life, fluff, a bit jealousy, crack (thực ra nhạt lắm).chuyện kể về một quán cà phê mèo nọ có tên meowing café gồm anh chủ jung hoseok và hai mươi con mèo trong quán, đặc biệt nhất là chú mèo tam thể jimin dưới góc nhìn của cô nàng blogger trang đánh giá cà phê tên soeun.gần giống dạng imagine, nhưng không hẳn là imagine, nên tôi chả biết nên gọi nó là gì.được cảnh báo về cách viết lowercase và độ nhạt siêu cấp báo động ngang bão haiyan.đừng mang nó ra ngoài dưới bất kỳ hình thức gì, đó là công sức của tôi đem giải trí đến cho team mình. nếu có, không những cảnh báo, series này cũng sẽ được xóa.…
Tường: "Bảo bối dậy thôi, sáng rồi."Lâm: "Em còn đang mơ ăn đùi gà mà, bạn kêu em dậy làm gì thế?"Tường: "Dậy đi, mặt trời lên đến đỉnh đầu rồi đấy! Dậy ăn sáng đi rồi chiều anh đưa bạn đi chơi."Lâm: "Bế em."Tường: "Được rồi, bế bé nhá!"Tường bế Lâm vào nhà tắm để vệ sinh cá nhân rồi ra ăn sáng.Lâm nhìn những món ăn bày biện trên bàn, ánh mắt ngạc nhiên: "Mấy món này là bạn làm hết á?"Tường: "Đúng rồi!"Lâm: "Chắc bạn vất vả lắm, lần sau bạn kêu em dậy để cùng làm nhé, chứ một mình bạn làm hết chắc vất vả lắm."Tường: "Không vất vả, bạn ngủ thêm một xíu nữa cũng chẳng sao."Lâm: "Lần sau em sẽ làm cho bạn một món tráng miệng để bù lại cho!"Tường: "Chúng ta là người yêu, nên những chuyện này em không cần khách sáo đâu."Lâm: "Tường..."Tường: "Hứm, anh đây!"Lâm: "Yêu anh nhất!"Tường cười tươi, tiến lại ôm eo cậu.Tường: "Sao lại bỗng nhiên dẻo miệng thế hả? Có gì muốn xin tui à?"Lâm: "Không có à, không muốn nghe thì em không nói nữa."Tường: "Ơ đừng mà, nói đi, anh thích nghe mà!"Lâm nhoẻn miệng cười, rồi lén lút nhìn Tường. "Em chỉ muốn nói là... bữa sáng này tuyệt quá, cảm ơn anh!"Tường nhìn cậu, ánh mắt dịu dàng. "Chỉ cần em vui, anh sẽ làm nhiều bữa sáng hơn."Lâm: "Hứa nhé? Lần sau sẽ làm món tráng miệng cho anh!"Tường: "Hứa! Nhưng hôm nay thì hãy thưởng thức món ăn anh làm đã."Họ cùng nhau ngồi xuống bàn ăn, không khí ấm áp và tràn ngập tiếng cười. Những giây phút bình dị như vậy khiến cả hai cảm thấy hạnh phúc và gần gũi hơn bao giờ hết.Sau bữa sáng ngon lành, Tường và Lâm bắt…
có cuộc sống là một con mèo rất đơn giản, bạn chỉ cần ăn, ngủ, chơi rồi lại nghỉ mà thôiĐó cũng là những gì mà tôi nghĩ, nhưng không...ngoại trừ những thứ đó ra, tôi, Anpu, một con mèo đen, lại không có một cuộc đời không mấy bình thường cho lắm.......- "Anpu, mày đi đâu rồi, đừng trốn trong đống đồ màu đen nữa, mày biết bộ lông của mày rất khó để người khác tìm ra nếu trốn trong đồ đen mà"- 'Tôi sẽ ra khỏi chỗ trốn một khi cô vứt cái váy tí hon màu hồng chết tiệt kia đi' *hisss* (tiếng mèo gầm gừ)-"Anpu, lại đây, để ta chải lông cho ngươi" *cầm chiếc lược và nhẹ nhàng ngồi xuống chờ đợi*-'Tôi tới ngay, quý ngài ôn nhu!' *thong thả nhảy lên đùi người mà làm nũng*-"...chiếc vòng cổ này có khắc chữ, Anpu...vậy đó là tên của ngươi? Ta sẽ giữ ngươi ở bên cạnh một thời gian vậy" *cười nhoẻn miệng*-Ngao 'ngươi là ai?! ta không biết ngươi! hình tượng trong đầu của mình vỡ tan rồi' (lược bỏ 7749 từ)-"Pu-Pu~, em đã có nhân hình rồi, lại đây cho ta hôn cái đi~" *đưa tay ra đặt lên eo của Anpu*-*bốp* CÚT!! *bồi thêm một cú đấm khác vào mặt*…
1.BaHồi đó ba đi dạy nghèo lắm .Mỗi tháng khi lãnh lương chi trả các cái là hết veo,chỉ còn đủ tiền mua một rẻo thịt heo quay xách tòn teng về nhà rồi lui cui vào bếp kho với nước dừa .Bữa cơm nào như vậy cũng nghe ba nói khẽ khàng cùng ánh mắt ấm áp :- Các con cứ ăn cho no nha,ba đã ăn bên ngoài rồiBây giờ ,tới ngày giỗ ba ,đặt dĩa thịt quay vào mâm cơm tươm tất ,các con lại lầm rầm: -Ba ơi ! về ăn cơm với tụi con...Không biết vì khói nhang hay sao mà mắt đứa nào cũng chợt cay cay....2.Bong bóng- Cho cái đen đi bà chủ ! Người đàn ông khập khiễng dựng vội chiếc xe đạp hoen rỉ ,phía sau giá còn lủng lẳng những chùm bong bóng chưa bán hết ,trầm giọng gọi rồi lại hỏi : Uống gì không con ? Thằng bé trạc 6 tuổi ,người gầy guộc có đôi mắt to đen lắc đầu .Nó rứt một chiếc bong bóng rồi ra ngồi bệt dưới gốc bằng lăng , nó thả quả bòng bay lên trong ánh chiều nhập nhoạng ,đôi mắt mơ màng dõi theo những đám mây tím nhởn nhơ đuổi nhau phía chân trời đỏ ối...Không biết đã bao nhiêu buổi chiều thằng bé đã thả những nỗi nhớ chưa kịp đặt tên của mình về người mẹ quá cố của nó đến phương trời xa xăm nào đó ...- Chị ơi mua cho em cái bong bóng đi ! Con bé 4 tuổi lí nhí trên vai đứa chị,con bé 6 tuổi lắc đầu ,mắt ươn ướt dỗ dành : Mai mốt có tiền chi mua cho cưng chơi . Con bé trên vai chị ré lên tức tưởi làm thằng bé ngồi gần đó giật mình ,nó chợt đứng dậy dúi chiếc bong bóng chưa kịp thả đi vào tay con bé . Nhìn theo hai bóng nhỏ xíu mất hút trong dòng người qua đường hối hả , thằng bé khẽ cười thật nhẹ ,có đốm n…
Anh từ từ lại gần cô hoen nắm lấy bàn tay trắng non mềm ấy thì phát hiện bàn tay ấy đã bị cơn gió làm lạnh cho như 1 cục đá . Anh không nói gì mà bỏ tay cô vào túi áo mình . Mà chỉ lặng lặng nhìn cô. Bổng nhiên cô nói với anh rằng:"Em tưởng là mình đang nằm mơ cơ? "Anh không hiểu mà hỏi cô " vì sao em lại nói thể" " Anh biết không nhưng năm tháng tồn tệ kia em từng ước lớn lên em sẽ không để ai nhìn. em bằng những ánh mắt kinh bỉ coi thường nữa. Ngược lại em sẽ đứng trên tòa nhà cao nhất lung linh nhất để nhìn lại họ bằng chính nhưng ánh mắt họ đã khinh thường em . " " Và cùng người e thương sánh vai bên nhau được mọi người công nhận là hai người hoàn hảo và nhận được những ánh mắt nụ cười nghuowbgx mộ chứ không phải là những lời khó nghe của nguuowngf người ngoài . Dù e biết những lời nói đó là không đúng nhưng em lại thấy rất khó chịu . Và giờ thù sao em đã làm được những gì em đã ước rồi này nói hoàn hảo tới mức em nghĩ mình đang còn nằm mờ đấy . " Cô nói xong ngoằng mặt nhìn anh cười như là 1 avanaf sao khuyết Anh nhue là người mất hồn . Sau 1 2 phút anh mới phản ứng lại cô nói mà dùng ngón tay chạm vào chán cô . "Ngốc ạ, em không phải đang nằm mơ gù hết vì nhưng thứ như bây giờ em nhận là được lại điều hiện nhiên có khi em còn nhận lại được những thứ tốt đẹp hone những điều e nghĩ hàng vạn lần đấy" " Em cứ hãy mơ những điều em thích vì anh sẽ cùng em thực hiện những điều ước đó thành sự thật" Anh nói xong cảm thấy tay mình có 1 dọt nước ấm ấm anh nhìn lên khuôn mặt nheu khắc tượng c…
Mạnh rút điện thoại từ trong túi ra, giơ lên định chụp hình. Trung hoảng hốt nhào tới giữ chặt lấy điện thoại hắn. Cả người cậu bổ nhào vào người hắn khiến hắn ngả người ra đằng sau, ngã nhoài xuống đất. "DCMM." Mạnh tức giận chửi to. Trung nằm trên người hắn, giữ khư khư lấy cái điện thoại. Cậu vừa khóc vừa lắc đầu, "Cậu đừng chụp ảnh. Cậu chụp rồi tôi biết sống thế nào?"Mạnh nhìn gương mặt đẹp đẽ, nhìn hàng mi dày ướt nhoèn bởi nước mắt. Hắn đánh mắt nhìn xuống dưới, liền nhìn thấy cặp mông mẩy dính liền với nền nhà cùng dương vật non mềm màu hồng nhạt phơn phớt lông tơ.Máu trên cơ thể Mạnh dần nóng lên. Bàn tay hơi thô của hắn chạm vào bờ mông đầy đặn kia. Trung hoảng hồn đứng bật dậy. Cậu ngơ ngác hỏi: "Cậu... cậu định làm gì?"Mạnh cũng đứng dậy theo cậu. Hắn đẩy cậu ngã xuống giường. Hắn bảo: "Không chụp ảnh cũng được, nhưng cậu phải làm thứ khác cho tôi."Trung lúc này mới biết được rằng cậu đã dây vào một thằng biến thái có vấn đề về thần kinh. Cậu nức nở, lồm cồm bò dậy. Cậu nải nỉ: "Tôi có thể khiến cậu tiến vào top 15 của lớp. Cậu đừng, đừng có làm như vậy."Mạnh vừa cởi quần áo vừa đáp lời: "Tao không cần."Mạnh trần trụi ngồi trước mặt Trung. Dương vật hắn có kích thước khủng bố như thân hình cục mịch của hắn vậy. Dương vật cương cứng, quy đầu đỏ sậm đang rỉ ra chất nhầy. Mạnh chỉ vào thân dưới, bảo với Trung: "Mày bú nó cho tao."…
Mình lần đầu viết truyện nên lời văn sẽ hơi lũng cũng một vài chỗ. Hoặc có thể mình viết ko được hay nên các bạn cứ bình luận góp ý, mình sẽ viết tốt hơn vào lần sau. Truyện mình viết là ATSM thôi các bạn, Seventeen, BTS ko thuộc về mình nhưng mà nữ chính và nhóm nữ ... là nhân vật của mình.Còn nếu các bạn kì thị ATSM thì có thể clickback.…