Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥
ĐÃ ĐÓNG.Cảm ơn mọi người đã ủng hộ Gió nhé!_______________Mọi thông tin chi tiết liên hệ:Email: [email protected]: https://www.facebook.com/HongGio1209Các nền tảng truyền thông khác:Youtube: https://www.youtube.com/channel/UCso-2LZTEsvPIrnRPlBLxkQInstagram: https://www.instagram.com/honggio1209/Wordpress: https://honggio.wordpress.com/Group cộng đồng: https://www.facebook.com/groups/437579486841509_______________Link cfs: https://forms.gle/hSLYrEPM9q1p4K4E7…
Cuộc sống của tôi không hề đơn giản như mọi người vẫn nghĩ. Một cuộc sống của một học sinh cấp 3 hằng ngày chỉ đến trường học , trưa về nhà ăn cơm, xem phim, onl facebook rồi chiều lại đi học tối cũng học. Vậy là hết ngày. Nhưng nó lại k êm đẹp như mọi người thường nghĩ.Phải bắt đầu từ năm tôi 13 tuổi. Một việc có lẽ đã làm thay đổi tích cách, cuộc sống, cũng như con người tôi. Trước đây tính tôi hống hách, ngang bướng, luôn cho mình là nhất. Luôn chơi những trò chơi bạo lực, mạnh mẽ mặc dù là CON GÁI. Nhưng tôi vẫn có mặt điệu đà và vẫn thích con trai. Vào gần đến ngày khai giảng năm lớp 7 tôi đã gặp phải việc không may là gãy chân. Tôi phải nghỉ học gần 1 tháng. Sau thời gian rất lâu nằm viện các bạn đã đến thăm tôi. Tôi rất vui. Khi tôi bắt đầu đi học trở lại bỗng dưng tất cả mọi người xa lánh tôi và lí do là tôi ngông ngang hống hách, k coi ai ra gì. Nên họ đã làm vậy để trừng trị tôi bắt tôi phải bỏ đi tính cách đó. Tôi như bị tự kỉ, tính cách tôi trầm hẳn, điềm tĩnh hơn, và…
Mọi thứ loăng quăng chả vào đâu lúc vui lúc buồn dập dềnh vô định. có lẽ đây cũng chính là cảm giác của mọi đứa tuổi đôi mươi hay chỉ mình tôi. hoạ chăng ai biết ?????? Đây là nhật kí mình viết sau này mình muốn đọc lại hi vọng mình sẽ duy trì thói quen này thật lâu. Nhật kí là thứ mà mọi người cất giữ thật kĩ nhưng mình muốn những người vô tình và con cháu và cx chính là mình sau này có thể nhìn thấy ngô nghê tuổi trẻ. Sẽ thật tuyệt nếu bạn biết h này năm ngoái bạn đang làm j phải ko nào mặc dù đơn giản chỉ là ăn ngủ game giúp bố sửa cái vòi nước và cả nhà ăn cơm cùng nhau hehe!…
Câu chuyện này được lấy bối cảnh là cuộc sống của emMong mọi người ủng hộ cho em để em có thể tiếp tục viết cuốn tiểu thuyết nàyHiện tại thì em cũng chưa thể biết được sức viết của em là bao nhiêu chap nhưng em mong rằng mọi người sẽ đón đọc cuốn tiểu thuyết này của emVà mọi ý kiến đóng góp xin gửi về hòm thư góp ý: [email protected]ặc gửi về Fanpage duy nhất và chính thức của em: https://www.facebook.com/Metarus-1628665660558997/Có thể, mọi người cũng sẽ cần sự tương tác của em trong quá trình đọc truyện: https://www.facebook.com/metarus.wattpadNếu thực sự cần thiết, thì có thể gọi đến em qua số điện thoại sau: 01683621398…
Cũng không biết nói thế nào, để có thể gây ấn tượng cho mọi người ngay từ những dòng giới thiệu đầu tiên! Tôi chỉ viết ra đây những lời nói chân thật nhất! Xin chào, giới thiệu một chút! Đây không phải là một câu chuyện mà tôi tưởng tượng ra! Những điều mà tôi viết xảy ra trong cuộc sống của tôi! Tôi muốn viết lên đây, qua những câu chữ, để ghi lại những tháng năm tuổi trẻ cuộc đời mình! Trải qua những "thăng trầm" để rồi theo thời gian tôi (chúng ta) dần lớn lên, để có thể tự lập, một mình vươn cánh thoát khỏi vỏ bọc bay ra ngoài thế giới rộng lớn. Những suy nghĩ của tuổi mới lớn, những cảm giác của tuổi mới lớn! Tôi không chắc chắn, nhưng lại khá chắc chắn tôi cũng có thể hiểu được bạn! Tôi cũng như bạn! Chính tôi, đang phiêu lưu để tìm ra đường đi cho chính mình! "Cuộc sống là một chuyến hành trình phiêu lưu đầy ý nghĩa" Nào! Mọi người hãy cùng tôi.....…
Giới Thiệu:-"Hà Lưu Anh,cô đừng bao giờ giở trò với tôi, chưa một người nào từng qua nổi mắt tôi, cô cũng vậy".Hắn chĩa mũi súng nhọn lên đầu cô, mũi súng lạnh lẽo truyền đến từng trận đau buốt trên đầu.-"Anh không hiểu tôi, làm sao anh lại xác định được là tôi đang dở trò "? Cô quỳ trên mặt đất, cười lạnh.-" Hiểu ? Nực cười, tại sao tôi lại phải hiểu một người phụ nữ dơ bẩn đã giết chết vị hôn thê của tôi ? Cô không xứng đáng có được sự thấu hiểu của một người nào đó, kể cả súc vật".Hắn là một người thâm trầm, ít nói, chẳng ai trên thế giới này có thể nhìn thấu được bản thân hắn, ngay cả Cha Mẹ của hắn, hắn che dấu tất cả cảm xúc lẫn bản thân mình, chưa từng để lộ một sơ hở nào đối với người ngoài. Hắn, chưa bao giờ tin ai.Từ ngọt ngào cho đến đắng ngắt, từ thiên đường cho đến địa ngục, tất cả đều hội tụ trong bộ:" Dụ Hoặc " này, quý độc giả hãy cùng theo dõi.…
Hải Nam một ông chủ trang trại hoa lớn nhất đất Đà Lạt, vẻ bề ngoài khá lạnh lùng, nhìn có hơi cao ngạo và khó tính nhưng lại có tâm hồn vô cùng ấm áp ,thời gian cả ngày hầu như chỉ tập trung vào công việc , là một hình mẫu lí tưởng của các cô gái trong trang trại.Hạ An một cô quản lí khách sạn lúc nào cũng hết mình vì công việc , luôn truyền cho mọi người sự vui vẻ và tích cực ,bề ngoài là 1 cô gái vô cùng giỏi giang,thông minh,mạnh mẽ ,nhưng nội tâm lại vô cùng yếu đuối và một quá khứ chịu nhiều tổn thương.Người người ở biển ,1 người ở núi, dường như sống trong thế giới hoàn toàn đối lập nhau, nhưng duyên phận lại sắp xếp cho họ gặp nhau và dần tìm thấy thứ mình đã đánh mất từ lâu ...…
Từ thuở xa xưa, trước cả khi thế giới có định hình. Một bộ phận nhỏ những người phục vụ cho thiên chúa đã lén tách mình ra khỏi địa đàng, bỏ dở công việc tái tạo thế giới mà họ vốn phải hoàn thành....... để tạo ra một, hay vài thế giới mà con người ngày nay dán cho nó cái mác gọi là 'Song song dị giới '. Ở nơi đó vạn vật vẫn diễn ra, dòng chảy của sinh mệnh và cuộc sống vẫn tiếp tục. Theo lý thuyết thì những ' dị giới song song' tồn tại mà không được phép can thiệp vào mọi sự của nhau. Nhưng... ...ở đâu đó sâu thẳm trong vô vàn ' dị giới', có một cõi, nơi mà mọi sự sống gần như biến mất, nơi mà khi chết đi, những sinh vật đã mất đi sự sống ấy được tái sinh, nhưng lại không mang trong mình phần lý trí vốn có, chỉ còn độc lại là ham muốn cắn giết, để thoả mãn cơn đói của chúng. Nơi ấy...được gọi là... 'THE HUNGER WORLD VÙNG TRỜI ĐÓI KHÁT'…
Ngày X, tháng Y, năm 3077. Con người đã chính thức ổn định cuộc sống sau thảm hoạ Immortui xảy ra cách đây hơn 1000 năm. Đó là một căn bệnh kỳ lạ, xuất hiện không lâu sau lần thử nghiệm vũ khí sinh học mới của Mỹ vào năm 2077. Căn bệnh này khiến người nào mắc phải sẽ không thể làm chủ được bản thân, hành động như những con thú đói và sẽ tìm cách tấn công nhằm ăn thịt và lây bệnh cho những sinh vật sống khác. Tốc độ lây nhiễm diễn ra khá nhanh và mau chóng vượt ra khỏi tầm kiểm soát của các nước trên thế giới. Mỹ là nước đầu tiên tuyên bố giải tán chính phủ một cách không chính thức. Không lâu sau đó, lần lượt các cường quốc trên thế giới cũng bị sụp đổ, nền văn minh nhân loại đứng trên bờ vực của sự diệt vong. Tuy nhiên, loài người với ý chí và nghị lực phi phàm đã bằng cách nào đó có thể sống sót, và cùng nhau lập lên một thành trì với tên gọi là The Wall.…
Đây chỉ là một quyển nhật ký của mình. Mình mong muốn chia sẻ những điều xảy ra trong cuộc sống hàng ngày của mình với mọi người. Mỗi ngày là một câu chuyện mỗi ngày những việc mình trải qua mình đều sẽ viết ra đây. Để mong tìm được sự đồng cảm từ những bạn gái khác đồng trang lứa. Mình sẽ viết ra cuộc đời của mình. Chắc có thể nó sẽ rất nhạt nhòa nhưng đây thực sự là mong muốn của mình. Một cuộc sống hiện thực hóa cuộc sống của nhiều người. THẦN TƯỢNG IDOL TÌNH YÊU GIA ĐÌNH BẠN BÈ...Mình cũng xin được giới thiệu về bản thân mình . Mình sinh năm 2004 và mình chỉ mới 14 tuổi thôi. Có thể các bạn nghĩ ở độ tuổi này thì có gì mà tình cảm phải không nhưng mình tin chắc rằng những bạn đồng chan lứa với mình sẽ hiểu thôi mà. Đây thực sự là tấm chân tình của mình...... Và mình cũng chính là một ARMYs. Từ khi biết đến các anh cuộc sống của mình đã có rất nhiều thay đổi. Mình cũng mong muốn nhận được sự đồng cảm từ những bạn ARMYs khác...💜…
Mình đã bắt đầu viết từ hồi lớp 7============================Câu chuyện này là một câu chuyện tưởng tượng và hoàn toàn không có thật , tránh hiểu lầm , chỉ mang tính chất răn dạy...Một thế giới không tình thương , một thế giới hoàn toàn không có tình khía niệm của tình thương, đó chính là tương lai của thế giới này tron vòng một năm nữa... Và chúa đã nhìn thấu được điều đó...: "Nếu các ngươi không muốn một tương lai như các ngươi đã thấy bắt đầu ... KHÔNG MỘT NGƯỜI NÀO TRÊN THẾ GIỚI NÀY , TRONG VÒNG MỘT NĂM NỮA , ĐƯỢC PHÉP CHẾT, TUỔI GIÀ , BỆNH TẬT , TAI NẠN , CHÉM GIẾT , TỰ TỬ , BẤT CỨ MỘT CÁI GÌ KHIÊN DÙ CHỈ MỘT NGƯỜI PHẢI CHẾT , TƯƠNG LAI ĐÓ ... không hề xa với một chút nào...Câu chuyện theo dấu nhân vật chính là một học sinh cao học không tin thế giới này có cái thứ gọi là tình thương ... Tiếp xúc với nhiều người và nhiều và nhiều hoàn cảnh , cậu dần thay đổi cách suy nghĩ của cậu về thế giới này...?…
ĐÃ ĐÓNG.Cảm ơn mọi người đã ủng hộ Gió nhé!_______________Mọi thông tin chi tiết liên hệ:Email: [email protected]: https://www.facebook.com/HongGio1209Các nền tảng truyền thông khác:Youtube: https://www.youtube.com/channel/UCso-2LZTEsvPIrnRPlBLxkQInstagram: https://www.instagram.com/honggio1209/Wordpress: https://honggio.wordpress.com/Group cộng đồng: https://www.facebook.com/groups/437579486841509_______________Link cfs: https://forms.gle/hSLYrEPM9q1p4K4E7…
Bạn thích một mẫu truyện ngọt ngào dễ uống như một ly sữa tươi trân châu đường đen hay những mẫu truyện ngược , bi thương khó uống như một ly cà phê đắng hay những mẫu chuyện H chỉ cần uống cũng đã đỏ mặt như một lon bia.. Đó chỉ là một số nhỏ trong tiệm của chúng tôi thôi! Ngoài ra tiệm của chúng tôi còn có rất nhiều mẫu chuyện ngắn về những thứ mà ai cũng đã trải qua trong cuộc sống!, trong đó còn có những mẫu truyện đam mỹ và bách hợp nữa đấy. Tiệm của chúng tôi sẵn sàng phục vụ, tôi sẽ cho các bạn một số thứ đồ uống mà rất được ưa chuộng nhé Tôi đã uống qua thưởng thức và nghe người khác nói về những thứ ở đây rồi! Có người thì nói nó bình thường , hoặc là rất ngon , thậm chí có người còn nói là tầm thường. Theo tôi thì ai cũng có cảm nhận khác nhau nhưng tôi sẽ cho các bạn cảm nhận nhé! ( À, nhưng rượu bia thì tất nhiên các bạn đủ tuổi thì mới được uống đó) Nào , xin mời ! Hãy thử các loại đồ uống này nhé! Và menu của tiệm tôi có các thứ như sau : Đầu tiên là....... ( đọc đi nhé!)…
_ Ánh sáng bình minh lấp lóe từ đường chân trời, mở đầu cho một ngày mới. Hãy để tôi dẫn bạn hòa nhập vào cuộc sống hiện tại của chúng tôi nhé ?_Tên : [ CHs - Vie ] Cuộc Sống Hiện Tại_Ngày Viết : 03.07.2023_ Ngày Hoàn Thành : Chưa rõ !__ Thể Loại :_ Viễn tưởng ; cuộc sống ; ngọt ; hiện đại hóa ; Planethumans ; Cityhumans ; hài hướcLưu ý : - Boylove _ - AllVietnam [ Không cp phụ ] _ - Nhất Thụ Đa Công _ - Loạn luân [ ? ] _--------------------__ CÂN NHẮC - LƯU Ý __--------------------CountryhumansIn My AU_Cityhuman x Cityhuman ✅ CHs x Vietnam ( AllViet ) ✅Có thể sai chính tả. Không liên quan tới lịch sử/ chính trị [ ? ]_Không có ý xúc phạm bất kỳ quốc gia hoặc tổ chức nào ! _Có những vài cặp anh em tôi tự ghép mặc dù quốc gia đó có quan hệ không tốt về nhau !_Không Được Mang Truyện Đi Đâu Khi Chưa Có Sự Cho Phép Của Tác Giả - Đăng duy nhất tại Wattpad…
Những dòng thao thao bất tuyệt là những dòng suy tư và đúc kết từ góc nhìn của một người trẻ xoay quanh chủ đề cuộc sống. Người trẻ được phép sai, được phép ngã vì đó là đặc quyền của họ. Vì thà rằng có một thanh xuân đầy sứt sẹo và đau thương nhưng lấp đầy giá trị ngọt ngào hơn là một khoảng trời tuổi trẻ được gói ghém cẩn thận trong mớ giấy hoa, đẹp đẽ nhưng vô nghĩa. Thế nhưng, điều quan trọng là tuổi trẻ đừng để mình trượt dài trên những con đường vấp ngã lồi lõm ấy. Họ cần phải đứng lên bước tiếp để sống, để hạnh phúc và để thấy mình có giá trị.30 chương như 30 bước khởi đầu cho một cái nhìn mới để giúp người trẻ định hướng đến một con người trưởng thành và đầy khí chất.…
đã bao giờ bạn tự hỏi bản thân rằng:" mình có vô dụng không?"Tôi đã tự nói bản thân mình thật không khác gì đống phế thải. Tôi cho rằng có lẽ rác còn có thể tái sử dụng chứ tôi thì không!...Cái cảm giác ấy thật là tồi tệ,xung quanh bản thân tối sầm lại,tôi lại có cớ để lấy mái tóc xuề xòa mà vẫn hay bị mọi người lên án làm cái rèm cửa che đi sất những gì bản thân đang đối mặt. Chiếc rèm cửa ấy đương nhiên rồi cũng phải được vén lên thôi,những khoảnh khắc ấy khiến cho lòng tôi như được thêm phần cổ vũ tinh thần rằng:"hãy vén chiếc màn tội lỗi lên và đối đầu với thử thách đi nào!". Nó cho tôi được phép ảo tưởng ra những viễn cảnh mơ màng để che lấp đi cái cảm giác tội lỗi,yếu đuối.Tôi luôn nghĩ rằng cuộc đời chắc sẽ chẳng mộng mơ như cái cách các nhà đầu tư vẫn thường lôi kéo tâm trí những "con hàng" ngây thơ đâu, buồn là đó lại là thực tế đấy. Nhưng biết đâu được vẫn còn những thứ gì đó vẫn đang chờ đợi chúng ta đến "rước" nó đi thì sao? dù gì thì chúng ta vẫn phải sống thôi!…
Ngươi có từng thấy có thể đem danh nhân danh ngôn nghiêm trọng vặn vẹo thành già như vậy sư sao? Ngươi có từng thấy dụ khiến khả ái : đáng yêu học sinh mới nhảy vào trong hồ vì mình mò giầy lão sư sao? Theo các sư huynh sư tỷ nói: "Người này không thể nói lý, lời nói không thể tưởng tượng nổi, cho cuộc đời của chúng ta tạo thành liễu lớn lao ảnh hưởng! !" Người từng trải lời của quả thật lời nói thấm thía, trọng yếu vạn phần. Ta nghe mãnh liệt gật đầu, sư huynh sư tỷ, Bão Bão ~ ta quá có thể hiểu được các ngươi! Các ngươi phóng tâm mà đi thôi, các ngươi trước ngã, tự nhiên có chúng ta nối nghiệp. Của ta bốn năm đại học, nhất định chính là muốn hủy ở này cầm thú lão sư trên tay. Mẹ ta nói với ta, đại học không thể so với trung học, để cho ta mọi chuyện đê điều Nhưng là... ta đê điều đứng lên sao? Ngày thứ nhất cùng đạo sư khiêng thượng, ngày thứ hai cùng đại tiểu lớp trưởng chống lại Ngày thứ ba... chao ôi, không nói Nếu như trời cao cho thêm ta một lần cơ hội, ta chỉ hy vọng nói "Xin đem của ta "Đê điều" đại học kiếp sống trả lại cho ta!"…
" Nụ cười.... là cụm từ duy nhất mà mọi người dùng để liên tưởng tới nó... một "con người" lạc quan,tựa như không hề dính dáng gì đến 2 từ 'tiêu cực'. Nhưng đâu ai có ngờ, nụ cười ấy lại chỉ là cái mặt nạ mà nó dùng để che đi cái thứ kinh tởm trong tâm hồn của nó.... một tâm hồn méo mó và trống rỗng.Mỗi khi tâm hồn nó trở nên méo mó và đáng sợ hơn, nó cười. Khi được khen ngợi , nó cười. Khi bị trách mắng,nó cười ,....Nó bị trầm cảm ư? Không,cái "căn bệnh" mà nó mắc phải so với "bệnh" trầm cảm còn đáng sợ hơn....TRẦM CẢM CƯỜI" Đây chỉ là một cuốn tiểu thuyết viễn tưởng mà tác giả thêu dệt lên , có khoảng 70-80% là lấy từ cuộc đời thật của tác giả vậy nên nếu thấy nó không hợp gu bạn thì cứ việc bỏ qua, cảm ơn . __________________________________________________________________ehe... thì truyện này tôi có đăng ở Mangatoon và Noveltoon ó , ở trên đấy có nhiều chap hơn nên nàng/chàng nào muốn biết tình tiết tiếp theo thì lên đấy tra đúng tên truyện như này để đọc nhó =)))…
"Anh này?""Có thể nói."Người đàn ông phía trước tựa vào cánh cửa ra vào ở phòng khách, tiện thể đưa miếng táo được gọt hình con thỏ nhét vào tay tôi."Em hỏi thử anh nhé? Anh nghĩ em sống còn bao lâu nữa?"Anh không nói gì nữa, bàn tay đang cầm điều khiển Tivi bỗng dưng để xuống, dùng cây gậy chỉ đường mò mẫm về phía giọng nói tôi. Tôi chớp chớp mắt, hai tay dang ra đợi anh đến ôm cái. Như đụng trúng cạnh sofa, anh từ từ ngả người xuống, vừa đúng cánh tay tôi chờ anh. Anh để tôi nằm dài ra gối lên hai chân của anh, vừa chải tóc cho tôi vừa nói nhẹ nhàng."Anh không biết, nhưng chắc chắn nhiều hơn anh."Tôi quay người lại, nhìn chăm chăm đôi mắt của anh, chúng vẫn thế, vẫn xám đục nhìn về hướng khác. Như thấy sự im lặng khá lâu của tôi, anh mới hỏi."Em lại nhìn anh đấy à?" Anh cười nói."Nào có!" Tôi lém lỉnh đáp lại, tay đút cho anh miếng táo ngon ngọt, tiện nhìn chiếc cằm chẻ dễ ghét quá nên hôn "chụt" cái.Đôi lúc đầu tôi lại nghĩ suy kì lạ, chúng nghĩ rằng "Anh không nhìn thấy cũng tốt, nếu mà anh ấy nhìn thấy dáng vẻ mình khi lén thơm ảnh, chắc anh sẽ cười đến chết mất!"…
Cuộc sống yên bình chứ không phải xô bồ, năng nổ mà vẫn thú vị. Nghe hơi mâu thuẫn nhỉ. Nhưng "cuộc sống mà", điều gì mà chẳng xảy ra được 😅🤷♀️😉. Cuộc sống hàng ngày này đã đủ áp lực, mệt mỏi và có lắm drama rồi. Vậy thì tại sao chúng ta lại không tự tạo cho mình một nơi chốn bình yên để tìm về nhỉ. Hoặc nếu các bạn chưa tự tạo hoặc tìm cho mình được một nơi chốn như thế thì cứ thử đọc những dòng chia sẻ này của mình- một cô nàng 22 tuổi bình thường như bao cô gái khác và có một lối sống đơn giản, bình yên lắm. Mình không dám tự nhận đây là một nơi sẽ giúp các bạn thư giãn hay tìm thấy bình yên gì sau mỗi ngày học tập hay lao động vất vả. Nhưng mình mong qua những lát cắt, những mẩu chuyện hay những chia sẻ vụn vặt, nhỏ bé trong cuộc sống đời thường của mình, mọi người có thể thấy được một chút gì đó của bản thân, cảm nhận được những cảm xúc của mình và cùng mình tận hưởng những trải nghiệm trong cuộc sống của mình. Giới thiệu sương sương như vậy là đủ rồi. Giờ mình vào vấn đề chính thôi hả. Rồi chúng ta lại vừa cùng nhau tâm sự vừa thảo luận thêm sau ha. Cùng bắt đầu nào 💪🤩😊😉👍!…