Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥
Thẩm Lục Du và Lâm Gia Hy là thanh mai trúc mã quen biết nhau từ lúc mới sinh ra và lớn lên. Ngày này qua tháng nọ , hai đứa đều ở bên nhau, không tách rời ra một chút.Ba mẹ Lục Du cũng đã quyết định cho Gia Hy là hôn thê của con trai nhà Thẩm .14 năm sau, ba mẹ quyết định cho tiểu Du đi du học ở Mĩ để phát triển tương lai. Biết như vậy Gia Hy khóc rất nhiều, nước mắt nước mũi tèm lem. Tiểu Du trước khi đi du học còn đưa cho cô bé một viên cẩm thạch hình ngôi sao và để nó vào cái hộp, sau này nhớ thì lấy ra mà nhìn.... Thời gian đi du học như vậy rất lâu, đến lúc quay về chắc cũng có lẽ đã quên đi cô bé ngày xưa ròi.…
Ba năm khế ước, còn có một năm liền phải đến kỳ, nhưng là, lúc này nói tốt nước giếng không phạm nước sông khế ước trượng phu lệ cảnh diễn lại là lại đây từng bước ép sát.Thơ hạ bất đắc dĩ, không phải nói tốt không ai nợ ai sao? Kia vì cái gì còn muốn buộc chính mình sinh hài tử?Vừa mới về nước tiểu thúc thúc thế nhưng đem nàng làm như là tình nhân trong mộng, lúc này lệ cảnh diễn chính là không cao hứng, thơ hạ ngươi chỉ có thể là hắn tẩu tử!…
Author: DobeCategory: Đam mỹ, fanfiction, haikyuufic, HE, ngược...Disclaimer: Nhân vật thuộc về HAIKYUUSummary:Hắn là một tay chắn tài ba và là đội trưởng của đội bóng chuyền nam Nekoma - Tetsuro KurooTsukishima Kei - một con người chẳng hề có nhiệt huyết, vừa khôn lỏi vừa khép mình. Cậu là một trong những tay chắn của KarasunoBa năm sau khi tốt nghiệp, hắn và cậu lại có duyên tái ngộ một lần nữa. Lần này gặp lại không phải là "Cuộc chiến phế liệu" của mèo và quạ mà là "Cuộc chiến trên giường" của Mặt trăng và màn đêm…
Lời của ngưởi viết Khi làm việc thì cảm thấy 8 hay 10 tiếng ngồi văn phòng cũng không đủ để giải quyết hết công việc. Nào là chuyện khách hàng, chuyện bạn hàng, chuyện chủ hàng. Sáng thức dậy với tâm trạng thảnh thơi đúng nghĩa của cái tuổi hai ba rưỡi, nhưng khi kim đồng hồ về đúng vị trí thì cái đầu cũng quên luôn tuổi tác để cuốn vào vòng xoáy. Ngẫm đi ngẫm lại nhiều lúc cũng thấy "vênh" mặt khi có những người đang sống phụ thuộc vào cái việc tính toán của mình, vào cái đầu óc của mình. Cái kiểu cảm thấy bản thân mình thật giá trị. Vậy mà quay ngoắt lại thì mình lại đi tìm hai chữ thông cảm, rồi bỗng vất quách cái bản tính nóng giận đi đâu để cười nói, để nhẫn nhịn cái người gọi là đối tác, khách hàng, chủ hàng. Vậy mà có khi mấy người đó mình chỉ biết qua cái dòng công nghệ mang tên email, có khi còn không có cùng ngôn ngữ, văn hoá nhưng cứ như kiểu thân quen lâu năm. Giờ ngẫm mới thấy câu nói của con nhỏ bạn hoá ra lại đúng vô cùng. Thế giới rộng lớn được lấp đầy bởi rất nhiều thế giới nhỏ khác, xã hội nhiều hình thù thì cũng do nhiều xã hội nhỏ lấp lại, mà bản thân mình chỉ là một sinh vật vô cùng nhỏ bé đến đó góp vui thôi. Vì vậy hôm nay nổi hứng đặt bút viết về một kiểu thế giới, một loại xã hội chỉ một kiểu để không vướng bận gì cứ chìm đắm trong đó không lo gì hết. Đó là "thế giới thượng lưu" hay còn gọi là "xã hội của người có tiền". Thật ra bản thân đã đọc rất nhiều thể loại như vậy nhưng vẫn muốn viết một cái cho riêng mình, cũng không có ý hay có suy ngh…
Title: Nếu chúng ta còn cơ hội (If we have a chance) Author: Lục Sắc Tháp Điếu × Đại Đậu (绿色塔吊×大豆)Editor: Nhã Thiên (雅天)Pairing: Ngô Diệc Phàm x Hoàng Tử ThaoThể loại: Trường thiênTình trạng: Đang tiến hànhFIC DỊCH ĐÃ ĐƯỢC SỰ ĐỒNG Ý CỦA TÁC GIẢ, VUI LÒNG KHÔNG MANG ĐI ĐÂU.Link per: https://imgur.com/KSig4xJ)Source: http://t.cn/ReRVgTEKhông có văn án nên mình trích ra một đoạn:Ngô Diệc Phàm chỉ có một trái tim, anh không dám lấy trái tim này đi đánh cược một lần nữa, đánh cược xem Hoàng Tử Thao còn cảm giác với anh hay không. Nếu trái tim này vỡ vụn, anh làm sao mà ráp lại, anh cũng không còn trái tim khác để thay vào.Ngô Diệc Phàm nhìn gương mặt an tĩnh của Hoàng Tử Thao, bất đắc dĩ thở dài.Anh từng nói là muốn dùng băng bó buộc trái tim này thật chặt, như vậy nó sẽ không phải tiếp tục chịu thương tổn nữa.Chính là Hoàng Tử Thao à, em xem bên trong trái tim này tất cả, từng chút từng chút một đều là em, vậy mà giờ đây nó từ trong ra ngoài đều đã mình đầy thương tích rồi.Ngô Diệc Phàm vẫn là không thể nhịn xuống, nhẹ nhàng cầm tay Hoàng Tử Thao.Tôi có nên trước khi em tỉnh lại rời đi?Nếu tôi không rời đi, tôi có thể hay không thừa nhận thêm nhiều đả kích đau lòng nữa?Nếu tôi rời đi, tôi có còn cơ hội nói một tiếng, rằng tôi rất nhớ em không?…
Tiêu đề: Năm ấy, chúng ta đã từng yêu Tác giả: Đậu Đậu Reader: Chồn Thể loại: HunHan đồng nhân, ngược luyến tình thâm, ngược thân(chắc ít) Trung khuyển,si tình công x đơn thuần, nhược thụ "Em không đủ dũng cảm, nên không thể giữ chặt tình yêu này, cũng chẳng hề nhận ra biểu hiện nơi anh. Chỉ đành chọn cách từ bỏ Từ bỏ anh, từ bỏ tình yêu này Từ bỏ việc suy đoán anh đã thay lòng hay chưa. Từ bỏ việc đoán xem làm sao để giữ anh lại. Từ bỏ hết thảy mọi quyền lợi. Từ bỏ cả hồi ức tốt đẹp của đôi ta. Sau này, nếu chúng ta tình cờ gặp lại, xin hãy cho em biết làm thế nào để quên đi..." Văn án: Là do em ngu ngốc nên mới tự tay mình hủy hoại tình yêu của chúng ta, hay do anh vô tâm nên mới để nó nhạt màu? Vẫn là con đường này, vẫn là thanh âm ấy. Nhưng em lại đứng trước mặt anh mà nói:"Thật xin lỗi..." Sự kiên cường từ trước đến nay đều do em cố ý, cố ý vờ như mình chẳng còn yêu anh. Thế nên, xin anh đừng đau khổ, chỉ cần anh hạnh phúc, em sẽ nguyện ý mà quên ___ Lên ý tưởng viết bộ fic này khi nghe một bài hát, vì ta chưa viết ngược bao giờ nên đọc có vấn đề gì thì...ráng mà chịu đi~*cười vô sỉ* TÁC PHẨM THUỘC HOÀN TOÀN QUYỀN SỞ HỮU CỦA TÁC GIẢ. YÊU CẦU KHÔNG ĐƯỢC MANG ĐI BẤT CỨ ĐÂU HAY CHUYỂN VER KHI CHƯA ĐƯỢC CHO PHÉP. NẾU ĐỂ ĐẬU ĐẬU THẤY BỘ NÀY ĐƯỢC ĐĂNG TẢI TRÁI PHÉP Ở ĐÂU THÌ SẼ LẬP TỨC BLOCK NGAY MÀ KHÔNG CẦN NÓI TRƯỚC!…