[Longfic] [Hách Văn] Bất Di Bất Dịch
*Au: Dạ Vũ*Thể loại: thanh xuân vườn trường, ngụy huynh đệ, ấm áp, có ngược (một chút)Vui lòng không REUP khi chưa có sự đồng ý của tác giả.…
*Au: Dạ Vũ*Thể loại: thanh xuân vườn trường, ngụy huynh đệ, ấm áp, có ngược (một chút)Vui lòng không REUP khi chưa có sự đồng ý của tác giả.…
🍀 Tên truyện: Sau khi xuyên sách tôi bắt được một Omega kiêu ngạo.🍀 Tác giả: Lâm Húc Nhất.🍀 Tình trạng: Hoàn thành.🍀 Tình trạng edit: Đang tiến hành.🍀 Thể loại: Nguyên sang, Đam mỹ, Hiện đại, HE, Tình cảm, Ngọt sủng, Xuyên thư, Sinh con, ABO, Vườn trường, Đoản văn, 1v1.🍀 Số chương: 18.🍀 Editor: MYIL.🍀 Nguồn cv: DuFengYu (wikidich) 🍀 Cảm ơn bạn DuFengYu đã nhúng bản convert nha.^^ Mình edit từ convert và check raw nhưng sẽ không tránh khỏi có vài phần sai sót, bản edit này chỉ đúng khoảng 80% thôi nhé. Nếu thấy mình sai ở chỗ nào, các bạn cmt trực tiếp hoặc ib cho mình nha, mình sẽ sửa lại. Cảm ơn các bạn rất nhiều!…
Tác Giả: Liễu Khanh NiênTình trạng: Full…
"Cuộc đời rất dài, chúng ta đều cần có người kề bên, để được nói chuyện phiếm, để được ngồi cùng mâm, để được sống cuộc đời rất thực...""Yêu một người, sống một nơi, trải một đời"…
_______________________________________Takemichi- cậu trai trẻ với mái tóc vàng nắng và đôi mắt xanh như đại dương rộng lớn , cậu trầm ngâm bước chậm trên con đường bị nuốt chửng trong bóng tối chỉ duy nhất có ánh đèn đường lất phất chiếu xuống . Sau khi cậu cứu được những người đồng đội của mình và cả...Mikey- Tổng trưởng băng Tokyo Manji hay còn được gọi bằng cái tên Touman , cậu cảm thấy nhẹ nhõm vì bây giờ không còn ai phải chết cả , không một sinh mạng nào rời đi nhưng cậu phải trả một cái giá vì hành vi quay ngược thời gian của mình , phá vỡ luật lệ sinh tử - đó là mọi người đều quên mất cậu , không một ai biết cái tên Hanagaki Takemichi cả...không một ai . Cậu cảm thấy việc bản thân bị cho vào hư vô chẳng ai biết là thật sự rất may mắn , đáng lẽ ra cậu đã phải chết rồi nhưng ông trời thương xót , chỉ có thể bán cho cậu hình phạt nhẹ nhất . Takemichi thở dài nhưng chợt bị vật gì cản nên loạn choạng ngã xuống , cậu cau có đứng dậy quay phắt ra nhìn thứ ngán đường mình , bất ngờ thay vật cản đường lại là một cuốn sách dày cùng với màu bìa đỏ sẫm và dòng chữ màu vàng nhũ bị nhoè đi vì cũ . Cậu nhẹ nhàng cầm cuốn sách ấy lên , cố gắng nhìn được dòng chữ ." Cuốn sách lạ thật , chắc mang về đọc thử chắc không sao nhỉ " Nói xong cậu liền ôm nó vào lòng , dòng chữ sáng lên , không biết vì tác động nào mà những chữ cái sáng lên rồi hiện ra dòng chữ " How to Survival Apocalypse " _________________________________________…
Lâm Vãn trọng sinh thành bảy mươi niên đại nông thôn Lâm gia tôn tử.Lâm gia này đồng lứa tổng cộng năm cái tôn tử. Xếp thứ ba Lâm Vãn cũng không được người trong nhà hiếm lạ bao nhiêu.Ở niên đại này choai choai tiểu tử cũng là sức lao động, để có được cơ hội đi học, Lâm Vãn không thể đem chính mình ngụy trang thành học bá. Không nghĩ trang xong không thể quay đầu, không thể không hướng về con đường học bá không có điểm cuối chạy như điên. Lại một ngày vất vả bảo vệ áo giáp…
Ở đây, team sẽ nhận tất cả đơn hàng của khách hàng. Từ Review, Design đến Tìm Ảnh.Tuy nhiên, chỉ riêng topic này thôi, team sẽ không nhận bất kì một đơn hàng nào ở topic khác và team có quyền xóa nó đi! ------------------Quyết định lập công-…
🧚♀️Một số sưu tầm của tớ :333Nguồn: sưu tầmNguồn ảnh: Pinterest…
Hôm ấy, một ngày mưa buồn. Và những câu chuyện được sinh ra trong khoảng thời gian này đều là những nỗi buồn của mình kết lại thành...Mình không dám viết những mẫu chuyện hạnh phúc( nó quá đỗi hoang đường chăng? ), mình viết theo bản năng thôi! Có câu chuyện bạn thích, có câu chuyện bạn không thích nhưng mong sao mỗi người có thể đón nhận từng câu từ của mình một cách chân thành nhất. Mình cảm ơn!…
Tác giả: Từ Phong…
Xao xuyến ư?Cô đơn, chờ đợi, vô vọng, mãi đau... tất cả chỉ là chúng ta tự biên tự diễn mà thôi. Hai trái tim, với những rung động không thể kìm nén, khó thể quên... Nhưng...Chỉ một người có thể đi về phía hạnh phúc... Trách làm sao khi ai cũng biết trước, mà lại không thể ngăn được chính mình lao vào cuộc trốn tìm không hồi kết của xúc cảm...Nếu đã vậy thì...Cô đơn một phút thôi nhé, để dành tình cảm mà ai đó mãi chẳng nhìn thấy cho một người khác yêu thương mình trọn vẹn hơn...…
Chỉ là vài đoản văn về những hồi ức và tuổi trẻ.…
Tác giả:Mang Qủa Toan Nãi.Dịch:Ling2.Nguồn:Zhihu.Nguồn ảnh bìa:Pinterest.Văn án:Đoạn video tôi gặp mẹ của ảnh đế trong một quán cà phê đã được lan truyền rộng rãi.Trong khung hình, bà ấy đen mặt cầm tấm séc đập xuống bàn."60 triệu tệ đều không đủ? Cô rốt cuộc muốn bao nhiêu? Cho cái giá đi!"Cư dân mạng sôi nổi cười nhạo tôi vì không biết tự lượng sức mình, chim sẻ mà muốn đậu cành cao.Thanh mai của ảnh đế nội hàm nói: "Dì Chu rất chú trọng đến vấn đề môn đăng hộ đối, không có khả năng để loại mặt hàng này vào cửa."Nhưng cô ta không biết, dì Chu trong miệng cô ta nói lại là một fan CP cuồng nhiệt của tôi và ảnh đế.Bà ấy ra giá 60 triệu tệ chỉ vì thỉnh cầu tôi ở bên con trai bà ấy.~~Chưa được sự cho phép của người dịch hay tác giả,nếu bị đánh bản quyền mình sẽ gỡ~~…
Vì mò mò dc 1 quyển xuất bản năm 1929, xúc động quá nên type lại với chính tả 2017, là 88 năm sau ((((: --Lời nói đầu: Người xưa dẫu khuất, truyện cũ còn ghi. Trăm năm bia đá thì mòn, ngàn năm bia miệng hãy còn trơ trơ. Nói một câu mà muôn đời sử xanh còn chép, luận một lẽ mà mấy kiếp miệng thế còn truyền. Nhất ngôn hưng bang nhất ngôn táng quốc, một lời nói ra mà nước vững nhà yên, một lời nói ra mà bể dao núi động. Quan hệ thay là lời nói ! Xét ra các bậc đế vương, vĩ nhân, anh hùng, hào kiệt ; chí khí hiên ngang, công danh cái thế, sự nghiệp ngang tàng, non song chung đúc, kể đã bao phen vật đổi sao dời, mà tiếng tăm còn lừng lẫy, muôn thuở nào quên. Ấy chẳng phải là những người đã dìu dắt dạy khôn cho hậu sinh ư ! Gương sáng ví tầy nhật nguyệt, khí thiêng tựa với càn khôn ; những lời vàng tiếng ngọc đó, ta há nỡ quên sao ? Vậy nên lưu giữ lấy mà mở mang chí khí, mà nghiền mà nghĩ cho kỹ càng cho thấm thía, họa may óc non đổi nên sắt đá, khỏi phải như sáp, mà muốn nặn vuông nên vuông, nặn tròn nên tròn, mang tiếng nhược nhu. Vậy thì anh em ta, đang lúc ở vào buổi Âu Á dao thời này, cũng nên đọc mấy câu cổ ngữ sau đây chẳng cũng là một phương thể thao cho tinh thần ư ? Mong thay ! Mong lắm thay !Ngày mồng 3 tháng chạp năm Mậu Thìn(13 Janvier 1929)T. T. V.…
Tổng hợp câu chuyện hài hước về Conan😙…
Lời của ngưởi viết Khi làm việc thì cảm thấy 8 hay 10 tiếng ngồi văn phòng cũng không đủ để giải quyết hết công việc. Nào là chuyện khách hàng, chuyện bạn hàng, chuyện chủ hàng. Sáng thức dậy với tâm trạng thảnh thơi đúng nghĩa của cái tuổi hai ba rưỡi, nhưng khi kim đồng hồ về đúng vị trí thì cái đầu cũng quên luôn tuổi tác để cuốn vào vòng xoáy. Ngẫm đi ngẫm lại nhiều lúc cũng thấy "vênh" mặt khi có những người đang sống phụ thuộc vào cái việc tính toán của mình, vào cái đầu óc của mình. Cái kiểu cảm thấy bản thân mình thật giá trị. Vậy mà quay ngoắt lại thì mình lại đi tìm hai chữ thông cảm, rồi bỗng vất quách cái bản tính nóng giận đi đâu để cười nói, để nhẫn nhịn cái người gọi là đối tác, khách hàng, chủ hàng. Vậy mà có khi mấy người đó mình chỉ biết qua cái dòng công nghệ mang tên email, có khi còn không có cùng ngôn ngữ, văn hoá nhưng cứ như kiểu thân quen lâu năm. Giờ ngẫm mới thấy câu nói của con nhỏ bạn hoá ra lại đúng vô cùng. Thế giới rộng lớn được lấp đầy bởi rất nhiều thế giới nhỏ khác, xã hội nhiều hình thù thì cũng do nhiều xã hội nhỏ lấp lại, mà bản thân mình chỉ là một sinh vật vô cùng nhỏ bé đến đó góp vui thôi. Vì vậy hôm nay nổi hứng đặt bút viết về một kiểu thế giới, một loại xã hội chỉ một kiểu để không vướng bận gì cứ chìm đắm trong đó không lo gì hết. Đó là "thế giới thượng lưu" hay còn gọi là "xã hội của người có tiền". Thật ra bản thân đã đọc rất nhiều thể loại như vậy nhưng vẫn muốn viết một cái cho riêng mình, cũng không có ý hay có suy ngh…
Đây chỉ là ảnh và tự mình nêu cảm nghĩ thôi ☺Chào mừng con dân sao hỏa đến với chỗ em:))…
Hồi Ký... Chỉ đơn giản là Hồi Ức - tôi tự mình nghỉ và nhớ lại khi có ý tưởng viết lách...Có thể sẽ là vài mẫu truyện ngắn...Có thể sẽ là vài cái đoản văn dễ thương, nho nhỏ...Và cũng có thể sẽ là vài kỷ niệm, ký ức mà tôi đã quên mà đột nhiên nhớ lại... Nó đơn giản là... Hồi Ký của riêng Thiên mà thôi. Thiên: Bonus thêm là nó sẽ có 1 số phân đoạn nhỏ tôi nghĩ ra trong các fic, đồng nhân, truyện mà tôi đang viết dở... Nhưng nó sẽ không liên kết với nhau... và sẽ không nhiều. Đơn giản chỉ vài ba dòng thôi nên đừng trong chờ gì vào cái này nha :)))…
"Thanh xuân sẽ như một cơn gió thoang thoảng lướt qua, chúng ta chỉ có thể cảm nhận và rồi tiếc nuối. Nhưng trong cơn gió thoảng ấy, mùi hương mà nó mang lại, đầy vị ngọt ngào, hạnh phúc mà không gì sánh bằng. Vì thế, hãy trân trọng từng phút, từng giây mà chúng ta cấp sách đến trường, ngồi trên chiếc ghế cấp 2, cấp 3, nghe những bài giảng thân thuộc, và ngày ngày thấy được người mà mình thích." - Jin Yin.…
Tác giả: Tiểu Quế Hoa Bà BàThể loại: Nguyên sang, Ngôn tình, Cổ đại, HE, Tình cảm, Xuyên việt, Tùy thân không gian, Làm ruộng, Làm giàu, Sảng văn, Kim bài đề cử 🥇, Thị giác nam chủ.Văn án:Giáo sư vật lý học Chu Thanh Lâm xuyên thành một đại thúc trung niên xấu tính, không đợi hắn trở lại bình thường, đã bị cha mẹ huynh đệ của nguyên thân một chân đá ra khỏi gia môn, lý do là hắn không sinh được nhi tử mà chỉ có năm khuê nữ bồi tiền hóa(*).(*)Bồi tiền hóa: chỉ người con gái lấy chồng, cha mẹ phải cho thêm tiền làm của hồi môn.Chu Thanh Lâm không để bụng, nữ nhi thì làm sao? Nữ nhi thì thế nào? Ta có tiểu áo bông ta vui vẻ, các ngươi có bản lĩnh cũng sinh mấy nữ nhi xinh đẹp đáng yêu thông minh hoạt bát hiểu chuyện như vậy cho ta nhìn một cái, bằng không liền lăn được bao xa thì lăn cho ta!Chu Thanh Lâm quyết định quý trọng người nhà ở đời này thật tốt, vì thế hắn yêu thương thê tử, bảo hộ khuê nữ, làm mỹ thực, kiếm bạc, thi khoa cử.......Điều quan trọng nhất là để dành thật nhiều của hồi môn cho các nữ nhi, thật nhiều, thật nhiều.Đến nỗi những người trở ngại con đường đi đến hạnh phúc của gia đình hắn, Chu Thanh Lâm tỏ vẻ, đời này hắn chẳng những làm gì cũng được.Gì! Ngươi nói quân tử xa nhà bếp? NO, NO, NO, đó chẳng qua là tra nam tìm lấy cớ cho chính mình lười biếng mà thôi.*Chưa có sự đồng ý của tác giả…