Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥
Một nữ hoạ sĩ trẻ có danh tiếng , bỗng một ngày vô tình xuyên không vào 1 tác phẩm văn học . Ở trong chiều không gian đó cô phải làm theo nhiệm vụ mà hệ thống lập trình đưa ra , để hoàn tất câu truyện và quay lại hiện thực . Liệu cô có thành công trở về thực tại hay mắc kẹt trong không gian đó vĩnh viễn ?…
Edit: Thanh Tỷ____________Giới thiệu:Bạc Hành Chi tổng tài đẹp trai phong độ có quyền có tiền của hàng không Nam TinhGần đây anh mới phát hiện vợ mình có gì đó không đúng!Người vợ vô dụng của anh, không thể ngờ lại là bác sĩ ngoại khoa hàng đầu thành phố!Người vợ luôn tỏ ra yếu đuối trước mặt anh, lại là thiên hạ vô địch thủ không ai địch nổi!Anh vốn luôn cho rằng vợ anh là một người chỉ biết tiêu tiền nhưng KHÔNG! Cô ấy là đại boss đằng sau một tập đoàn thần bí!Trước giờ, anh đơn giản nghĩ rằng cô chỉ là người phù hợp nhất trong số tất cả phụ nữ anh từng quen, nên nếu có ra đi cũng không gì đáng tiếc. Nhưng sự thật khi mất đi thì...Không nghĩ đến có một ngày việc đuổi theo vợ lại xảy ra với anh. P/S:Nữ chính Nguyễn Tô siêu ngầu.Nam chính Bạc Hành Chi đẳng cấp đẹp trai, ngầu không kém!…
Trong tình yêu, ai mà chẳng muốn được đối phương chủ động, được cưa cẩm, được quyến luyến, được cảm giác trân trọng, biết rõ mồn một tình cảm người đối diện như thế nào, Tuệ Hiên cũng không ngoại lệ. Nhưng nếu không có gió thì làm sao có sóng biển? Không va vấp, không nghiệt ngã, sao có thể gọi là cuộc đời? Năm tháng thanh xuân của Tuệ Hiên không thiếu kẻ đưa người đón, không thiếu kẻ vì nàng mà nguyện làm trâu làm ngựa. Ấy vậy mà đối với Tuệ Hiên mà nói, thanh xuân ấy chính là khoảng thời gian tươi đẹp nhất của một cô gái, có thể tự do làm điều mình thích, ràng buộc chính là ngôn từ chưa bao giờ xuất hiện trong từ điển của cô, cô quả quyết hết năm học cấp 3 này nhất định không thèm ràng buộc mình với bất kỳ anh chàng nào, nhất quyết không vì ai mà trở nên khổ sở. Cho đến khi cô bắt gặp anh - Huỳnh Hạo Hi. Người ta nói chỉ cần gặp đúng người, tất cả mọi ý niệm đều sẽ thay đổi. Tuệ Hiên cũng muốn thay đổi nhưng trớ trêu thay, ông trời lại đồng ý với những lý lẽ xưa cũ của cô rằng thời trung học phổ thông nhất nhất không nên có người thương.Duy chỉ có một điều, cô cũng không ngờ ông trời lại ưu ái chiều ý của cô cho mãi đến nhiều năm về sau. Tuệ Hiên không biết rốt cuộc cô đã chờ đến khi nào để có lúc phải nức nở: Rốt cuộc, ANH ĐỊNH ĐỂ EM ĐƠN PHƯƠNG ĐẾN BAO GIỜ?…
Hạng gia suy tàn, Hạng lão từ vị quan thanh minh tốt thành tham quan người người chửi đánh, Hạng Nghi mang theo đệ muội tuổi nhỏ không chỗ nương tựa, sống gian nan qua ngày. Nàng tìm tới con trưởng thế gia đại tộc Đàm thị, Đàm Đình trước kia có hôn ước,tự mình đưa đến cửa Đàm gia. Việc này truyền ra, không người không trào phúng nữ nhi Hạng gia vì tính toán, leo lên Đàm gia, đến mặt mũi cũng không cần. ...Đàm Đình chưa bao giờ thấy qua vị hôn thê xuất thân từ gia đình tham ô này, lần đầu gặp nàng, chính là nàng cầm hôn thư tìm tới cửa nhà mình. Đàm Đình không vui lắm, nhưng cũng lưu loát nhận việc hôn nhân. Sau khi cưới, bọn họ cũng không có lời nào để nói. Hắn chỉ thấy nàng trông coi Đàm gia khắc nghiệt nhiều quy củ, lúc sáng lúc tối, quản lý việc bếp núc, chiếu cố người trong gia đình, thay hắn kéo dài huyết mạch... Nàng chưa từng lộ ra tâm tình gì, hắn liền cũng không có ý tìm kiếm. Hắn nghĩ, chỉ cần nàng không giống cha nàng tham lam vô độ, hắn không phải là không thể cùng nàng tiếp tục chung sống.Thẳng đến có một ngày, hắn nhìn thấy người bên ngoài cùng nhau nói đùa Hạng Nghi. Nàng mặc y phục mộc mạc , toàn thân không có mấy món đồ trang sức, thấy rõ trong mắt lóe lên ánh sáng ôn hòa, an tĩnh đứng ở trong đám người, sạch sẽ lại loá mắt. Đàm Đình sửng sốt một chút. Có thể tại nàng nhìn thấy hắn, một cái chớp mắt, trên mặt ý cười nhu hòa, bỗng nhiên biến mất...Đọc nhắc nhở: ★ chua ngọt miệng cổ ngôn 1v1SC, trước cưới sau yêu, đánh mặt truy vợ. ★ văn phong tiểu chúng trước chua sau ngọt, khôn…
Ngụy Vô Tiện ( Ngụy Anh ) vốn dĩ là con trai của Ngụy Thường Trạch ( cao đại nhân ) và Tàn Sắc Tán Nhân ( mỹ nhân tuyệt thế giai nhân thời đó ) , hai người đang cùng các đồ đệ của mình trên đường trở về núi Thanh Sơn sau quãng thời gian vân du khắp nơi thiên hạ , nhưng khi trở về bọn họ lại gặp bạo loạn khiến lạc mất đứa con Ngụy Anh của mình. "Con ta...con ta..." Tàn nương khóc nức nở. "Nương tử đừng khóc, nàng cùng ta trở về trước, ta sẽ sai các đệ tử của mình đi tìm A Anh" Sau một hồi thuyết phục bọn họ cùng nhau trở về núi Thanh Sơn, sau đó phái các đệ tử ưu tú của mình đi khắp nơi tìm đại tiểu thư Ngụy Anh. " Cha....sư muội của con sẽ không sao chứ...." Ngụy Vô Tĩnh nức nở ôm lấy bụng Thường Trạch khóc. " Cha đã phái các huynh con đi tìm rồi , sẽ sớm có tin tức thôi" Thường Trạch vỗ về nói. Và rồi : Một tháng.... Hai tháng..... Một năm...... ............ Ba năm.......... Hai năm sau, ở một nơi hẻo lánh rừng không nông quạnh, có một đứa trẻ khoảng chừng 13 tuổi cầm trên tay chiếc sáo Trần Tình do phụ thân cho mình hồi nhỏ đang ngồi khóc thút thít dựa vào một cái gốc cây đã khô héo, đang lau nước mắt ở trên mặt, đột nhiên có một bàn tay to dài hướng về Ngụy Anh. " Đại nhân....đó chỉ là một con người...." Giang Trừng đứng bên cạnh Lam Vong Cơ bất ngờ lên tiếng. Lam Trạm bỏ ngoài tai những gì tiểu tử thối của mình nói trực tiếp vừa đưa tay đến Ngụy Anh vừa nh…
Lãnh cung âm u tịch mịch chỉ có vầng trăng trên đầu là tỏ, Phế Hậu Ôn Từ Khiết cả người một kiện áo trắng cô độc một mình uống rượu ngắm trăng.Nàng ta không trang điểm. Trâm cài cùng trang sức bạc vàng trên đầu đều đã tháo xuống, nàng cũng không búi tóc, nguyên bản suối tóc đen dài cứ để như vậy u buồn lay động dưới ánh trăng. Trước kia y phục nàng mặc không phải Phụng bào cũng là gấm vóc kiêu sa bây giờ nàng cả người cũng chỉ có thể khoác lên một bộ vải thô đơn bạc.''Ta là Long, nàng là Phụng, từ nay chúng ta cùng nhau trị vì thiên hạ''.Rượu càng uống vào lòng càng lạnh. Thức uống kia khiến nàng muốn say nhưng tâm trí lại càng thanh tỉnh. Tranh đấu trong hậu cung, chúng ta vứt bỏ đi bản tính thiện lương vốn có, tìm mọi cách giết hại lẫn nhau cũng chỉ vì muốn đổi lấy hai chữ sủng ái. Từ Khiết nàng cũng vậy, có thể ngồi trên ngôi Vương hậu này cũng là bao lần giẫm đạp lên người khác mà được.''Ta có thể đối với từng loại người mà có những tâm cơ khác nhau thế nhưng đối với Bệ hạ ngươi thì chỉ có duy nhất bốn chữ thật lòng thật dạ. Ngươi phụ ta, ta tha thứ, nhưng lần này cho dù ngươi có quỳ trước ta đi chăng nữa thì ta nhất định sẽ không quay đầu lại''''Ta đấu tranh cả đời nhưng cũng không thể đổi lấy một tấm chân tình. Kiếp sau ta muốn làm một nữ nhân bình thường, sáng an nhiên trồng rau, tối an nhiên dệt vải, nhưng có thể quên ngươi đi chính là loại an nhiên mà ta muốn có nhất''.…