Thanh Xuân Của Em Có Một Chàng Trai Thật Hoàn Hảo
Tự truyện của sự nuối tiếc.Gửi chàng trai ấy, người tôi yêu suốt một đời không quên.Giờ này đến tư cách nói yêu anh em còn không có.…
Tự truyện của sự nuối tiếc.Gửi chàng trai ấy, người tôi yêu suốt một đời không quên.Giờ này đến tư cách nói yêu anh em còn không có.…
Khác biệt…
chỉ đơn thuần nói lên cảm xúc của 1 cg khi bắt đầu 1 cs mới há há…
một chút tình đầu…
Đây là những câu chuyện đoản nhưng mang những nội dung khá buồn, cũng có thể là có HE. Nếu muốn xem các câu chuyện có gì đặc sắc thì phiền gì mà không ấn đọc để trải nghiệm.…
Quotes khắp muôn nơi mình sưu tầm. Đa phần đều là vì không nhớ nguồn nên mình sẽ để tất cả trong ngoặc kép. Mình thích ngựơc, chắc sẽ trích mấy câu buồn bã, cay đắng... bla.. bla... nhiều hơn ngọt :))…
Thanh xuân là thời gian đẹp nhất của đời người, giống như bông hoa chỉ nở một lần duy nhấtKhi nở ngạt ngào hương sắc hành phúc, tàn rồi chỉ còn nuối tiếc xót xa ....…
Cường và Lài là đôi bạn trẻ, mến nhau từ những ngày còn đi học, ước muốn cùng nhau xây dựng nên ước mơ chung. Cùng nhau trải qua những năm tháng thanh xuân thật đẹp và tuyệt vời nhất của đời người. Nhưng dường như, mọi thứ thật khó khăn, năm 18 tuổi, nhà Cường xảy ra một số biến cố, cậu tạm ngưng học và về quê, phụ giúp mẹ đỡ đần ba và anh trai khuyết tật. Một thanh niên yêu đời, hừng hực đam mê, nhưng tất cả đã mất hết sau chỉ một đêm, giờ cậu như xác không hồn, mỗi ngày trôi qua chỉ biết oán trách cuộc đời. Lài cố gắng để đưa bạn mình ra khỏi vùng lầy của dòng suy nghĩ tiêu cực, nhưng dường như cô cũng không biết phải trả lời cho những câu hỏi cắc cớ về cuộc đời của Cường như thế nào, đôi bạn dần dần cãi vã, im lặng và những cuộc tan tan hợp hợp ....…
Nếu được trở về quá khứ anh muốn trở về khoảng thời gian nào?-Lần đầu gặp cô ấy?Để làm gì?-Để lại yêu cô ấy một lần nữa...!…
Quá trình làm quen và tìm hiểu của Trần Khánh Linh và Nguyễn Khánh Tùng, với điểm chung là... Tên đệm giống nhau, họ đã tiến tới một mối quan hệ không tên sâu sắc. Nhưng mối quan hệ ấy lại làm đảo lộn mọi thứ xung quanh cô..…
Fan của Vũ, cảm hứng từ 2 album phòng thu của anh.Bài hát ấy, như câu chuyện của chúng ta. Phải không, em?…
Dân thuần tự nhiên nhưng lại có đam mê viết fic.…
Có một số quotes tôi thấy rất hay nhưng không biết nguồn nên tôi sẽ in đậm và chỉ ghi sưu tầm. Nên thông cảm nhé 😊…
Tác giả : Hà PhươngHình ảnh : Meii và một số nguồn trên GoogleThể loại : ngôn tình, H+ Lưu ý : truyện này có H+ ở chương 7 nhé !!!Bạn đọc quan tâm thì để lại bình luận ý kiến, góc nhìn phía dưới cho mình, mình sẽ đọc và rút kinh nghiệm 🤗Đây là tác phẩm đầu tay của mình, khó tránh còn nhiều sai sót 😘Hai tuần đầu mình sẽ ra đủ 12 chương, các tuần tiếp theo, mỗi tuần ra 4 chương nhé 🤓!! Cùng đón đọc " NGƯỜI TÌNH MỘT ĐÊM " nào 😆😆…
Các bạn đã bao giờ có một mối tình sâu đậm chưa? Mối tình sau nhiều năm vẫn chưa một lần gặp lại? Vẫn nuôi hy vọng sẽ gặp lại người ấy , dù chỉ là một tia hi vọng nhỏ nhoi hay có ai đó hứa với bạn điều gì đó chưa? Cô gái của tôi cũng là người có mối tình như vậy ở cái tuổi 17 , chỉ vì lời hứa thời trẻ con . Cô vẫn chờ anh , chờ một ngày được gặp lại anh . Tống vỹ nhiên cô gái tuổi 17 ý chí kiên cường , gia đình khó khăn lại còn mắc bệnh , gia đình vì lẽ đó phải mượn tiền tụi giang hồ chữa trị cho cô luôn cần mẫn làm việc chỉ mong con hạnh phúc sau nhiều lần chuyển đi nơi khác. Duyên trời đưa đẩy cô đến Bắc Kinh đó cũng là lần đầu cô gặp lại anh tình đầu năm ấy... đó cũng là lần bi kịch xảy ra…
Thanh xuân là một vở kịch không diễn tập trước bạn cứ diễn mà không quan tâm đến thứ tự lên sân khấu của bất kì ai---Thanh xuân của tôi là những ngày tháng không ngừng bỏ lỡ, không ngừng liều lĩnh cũng không ngừng tùy hứng nhưng tuyệt đối không biết nói câu hối hận…
Có một loại chấp niệm mang tên thanh xuân. Có một loại điên cuồng mang tên tuổi trẻ.Có một loại nuối tiếc mang tên hồi ức.Trong chính chúng ta luôn có 1 đoạn thanh xuân mà mỗi khi nhắc đến ta luôn bất giác mỉm cười. Đấy là đoạn kí ức không thể nào quên được, là những trang giấy trắng với vài vết mực ngây ngô. Người ta thường nói với nhau rằng chúng ta của những năm tháng ấy có thể không tuyệt vời nhất. Nhưng chúng ta của khi ấy là chúng ta ngây ngô nhất, đơn thuần nhất. Tình cảm lúc ấy chúng ta dành cho nhau cũng là chân thành nhất. Thật may mắn rằng trong những năm tháng chênh vênh của tuổi trẻ ấy, giữa những cơn mưa đầu mùa tưới đẫm thanh xuân ấy đã cho tôi gặp được cậu - chàng trai đã cùng tôi đi qua những tháng ngày tươi đẹp. Dòng đời biến thiên vô thường, vạn sự tùy duyên. Chúng ta gặp nhau đã là cái duyên. Cảm ơn vì tất cả, cảm ơn vì cậu đã xuất hiện, cảm ơn vì cậu đã mang đến cho tôi những cảm xúc chính tôi chưa từng trải qua mà người ta hay gọi đó là "rung động đầu đời".…
Pollo - Một chú mèo con đáng yêu, tinh nghịch bị bỏ rơi trước nhà Tuyết Anh. Tuyết Anh là một bạn nhỏ rất yêu thương động vật nhưng ba mẹ không cho nuôi, vì thương chú mèo nhỏ tội nghiệp đang nằm im trong chiếc thùng, cô bé đã giấu ba mẹ để bạn mèo trong nhà kho phía sau vườn.Tuyết Anh là một cô bé hồn nhiên, trong sáng và rất vui tươi. Cô có hai người bạn thân nhất với mình từ hồi còn học tiểu học là Quốc Huy và Thu Quỳnh. Hàng ngày, sau khi tan học, cô bé thường đi chơi với bạn bè, đi tới những quán cà phê thú cưng để chơi với các bạn cún, bạn mèo, nhưng từ ngày cô nhận nuôi Pollo thì tính cách của cô lại có chút thay đổi. Cô bỏ hết mọi thú vui xung quanh để về nhà thật nhanh và chơi với chú mèo con Pollo. Vì không có nhiều tiền mua sữa cho bé mèo, Tuyết Anh phải nhịn ăn sáng, đôi khi là đi ship hàng giúp chị gái và tích cực phụ giúp bố mẹ công việc nhà (nhổ cỏ, lau nhà, quét sân, giặt giũ,...) để được mẹ cho thêm tiền tiêu vặt.Một ngày nọ, Tuyết Anh xuống nhà kho thì không thấy chú mèo nhỏ đâu, vì lo sợ Pollo gặp nguy hiểm, cô bé cùng các bạn đã lập ra kế hoạch "ĐI TÌM POLLO". Câu chuyện bắt đầu từ đây...…
Là một fan của truyện ngôn tình, bạn đừng nên bỏ qua tác phẩm Em Còn Động Lòng Hơn Ánh Trăng của Tiếu Giai Nhân:Thành phố Giang vào tháng 9, nhiệt độ khoảng tầm 30 độ, thời tiết nóng bức tích lũy khiến càng về chiều càng nóng.Hàn Dương dừng lại ở kệ hàng gần cửa sổ của siêu thị trong tiểu khu, trên kệ bày mấy lọ Lão Kiền Mụ (1), anh ta cầm một lọ lên giả vờ xem giá cả, nhưng ánh mắt lại xuyên qua cửa sổ thủy tinh, nhìn chằm chằm vào cửa tàu điện ngầm ở con đường đối diện. Rất nhanh đã là 5 giờ 30, chắc cô ấy đến rồi.(1) Tên một loại tương ớt của Trung Quốc.Vừa mới nghĩ như thế, cửa tàu điện ngầm người đến người đi đột nhiên xuất hiện một bóng người nhỏ nhắn, mặc chiếc áo sơ-mi ngắn tay màu trắng, váy dài màu đen qua gối, đơn giản gọn gàng. Cô đeo túi đứng chờ ở phần đường dành cho người đi bộ, đèn xanh bật lên, cô lẫn vào trong dòng người đi về phía này, gió khẽ thổi bay làn váy màu đen của cô, lộ ra cẳng chân trắng nõn đẹp đẽ.Hàn Dương nuốt một ngụm nước bọt, đẩy gọng kính, buông lọ Lão Kiền Mụ xuống, tùy tiện lấy chai nước ở kệ hàng khác đi ra quầy tính tiền.Anh ta lớn lên trong tiểu khu, bà chủ siêu thị nhận ra anh ta, biết Hàn Dương đang là nghiên cứu sinh của trường đại học tốt nhất trong tỉnh, cũng biết trước đây Hàn Dương sống trong trường, tuần trước mới đột nhiên quyết định về nhà ở, sau đó mỗi ngày đều giả vờ đến siêu thị mua đồ, thực ra là để tìm kiếm cơ hội "tình cờ gặp gỡ" khách thuê nhà mới xinh đẹp của nhà họ Hàn."Thích thì theo đuổi đi,…
15 năm, tôi nghĩ mình đã quên được cậu, nhưng tôi biết mình chỉ đang tự lừa dối. Tôi mong chờ cậu từng ngày, lúc nào cũng ôm hi vọng, vì cậu mà yêu ai cũng không sâu đậm. Lúc nào cũng tự nhủ chỉ nhớ cậu thêm ngày mai nữa thôi, nhưng 15 năm đã qua mà ngày mai vẫn chưa hết. Tôi ghét cậu, nhưng càng ghét càng nhớ cậu... "Chờ đợi không đáng sợ, đáng sợ là không biết chờ đợi đến bao giờ..."…