TIỂU THƯ NHÀ VƯƠNG GIA.
- Thanh Hoa này, trước khi chết thì chị muốn trả lại cho em 1 thứ. Ngọc Hân khi đó 13 tuổi, cô bé vì cứu em gái mà bị tên xuyên vào lồng ngực. Giờ đang hấp hối nằm trong lòng cô, khi Thanh Hoa thấy chị mình nói vậy, cô lắc đầu lia lịa, nước mắt nước mũi giàn giụa trên mặt:- Chị hai ở lại với em đi, không có chị thì em chẳng còn ai bên cạnh nữa!..... Đứng trước mộ người chị, cô đứng im như tượng, mặc kệ nước mưa tạt vào người mang theo cơn lạnh giá của mùa đông. Có chiếc ô đen che trên đỉnh đầu cô, Hoa ngẩng lên mà bất ngờ: - Phu nhân Hoà Ái? Người phụ nữ không nhìn cô, gật đầu nhẹ:- Sứ mệnh mà chị ngươi mang kết thúc rồi, bây giờ là đến ngươi, Dương Thanh Hoa. Chị ngươi đưa ngươi giác quan thứ sáu, đó là món quà cuối cùng của cô ấy cho ngươi, và vốn dĩ nó là của ngươi rồi!- Vậy....- Chúc may mắn! Phu nhân vừa dứt lời đã đưa dù cho cô cầm, bà ta mỉm cười: - Có lẽ Nguyệt Hoa cô nương sẽ thay ta và Ngọc Hân bảo vệ ngươi. Rồi bà ta bước đi lặng lẽ trong mưa, cô chợt gọi to:- Phu nhân, dù của bà!- Giữ nó đi Thoáng chốc, bóng dáng của bà ta đã biến mất.…