Vọng môn thứ nữ 2
Phần 2…
Phần 2…
Đọc một tí…
viết vui…
Phần 1…
Ha, nực cười thật. Nó vốn ngay từ ban đầu đã muốn tới nơi đây đâu? Vậy mà ông trời nhẫn tâm đưa nó đến một nơi xa lạ buộc nó phải động lòng yêu thích người khác.Rõ ràng nó chỉ muốn được yên ổn một mình, tự do tự tại thôi mà, như vậy là khó lắm sao..?Buộc nó dính vô cái gọi là tình yêu, làm nó đang đắm chìm trong mật ngọt thiên đường thì lại thẳng tay đày nó xuống sâu 18 tầng địa ngục.Sau đó lại để tôi sống lại một lần ở thế giới đó nữa, tôi muốn hỏi liệu rằng thế giới này còn chút tình thương nào cho tôi không?Liệu có phải hay không tôi chỉ là một nhân vật phụ không đáng nhắc tới, liệu có phải hay không tôi không đáng được yêu thương.' Liệu có phải hay không, khi tôi kết thúc sinh mạng này thế giới sẽ bắt đầu yêu thương tôi ? ' _____________________________"Sự phản bội ngày hôm nay em nhận được, không phải vì em quá ngu ngốc. Mà bởi em đã quá tốt với những thứ chẳng đáng với mình." - Nó đưa ánh mắt vô hồn nhìn thẳng người con trai tóc tím trước mắt, điều mà trước nay nó nghĩ sẽ chẳng thể nào làm được với người mà nó hết lòng yêu.Cậu trai chỉ biết lẳng lặng nhìn nó, cậu không biết bản thân bị gì nữa. Chỉ là khi thấy ánh mắt vô hồn ấy, trái tim bỗng nhói lên một trận- đau, đau đớn vô cùng!!!_____________Tác giả : Lunar hay Bạch Nhược Linh đều được24.12.2022Thể loại : OOC,trùng sinh, harem, NGỌT SỦNG, xuyên không,...…
Muộn màng là từ lúc…
Phần 7-1…
Phần 4-2…
Phần 9-1…
Xuân Thanh-một thành phố lặng lẽ nép mình dưới những tán cây cổ thụ, nơi bầu trời xanh đến vô tận và những mùa hạ trôi qua như giấc mộng không lời. Đó là nơi Vân Tịch Ngạn Chiêu từng sống, từng lớn lên, từng để lại thanh xuân của mình giữa những con đường ngập nắng, những buổi chiều hoàng hôn rơi chậm trên sân trường, và những ký ức chẳng biết đã ngủ quên từ bao giờ.Nhiều năm sau, cô trở lại.Chuyến tàu lăn bánh qua từng con phố quen thuộc, mang theo những dòng suy tư miên man. Khi bước chân đến ngôi trường cũ, cô vô thức tìm về gốc cây đa xanh mát, nơi chiếc xích đu trắng nay đã bạc màu, rỉ sét. Và rồi, ký ức ùa về như dòng thủy triều bất tận-tiếng gọi của người bạn cũ, trang vở còn dang dở, sắc hoàng hôn nhuộm lên góc cửa sổ lớp học, và nỗi trống rỗng không tên trước thềm kỳ thi định mệnh.Thanh xuân là gì? Là một bài hát chưa từng có hồi kết, hay chỉ là một khoảng trời lấp lánh rồi chóng tắt?Cô từng nghĩ mình không vương vấn điều gì, nhưng khi đối diện với những ngày tháng đã qua, cô mới hiểu-có những thứ dù muốn quên cũng không thể nào quên, có những người dù lặng im cũng đã khắc sâu trong tâm khảm.Tựa như ánh chiều tà, đẹp đẽ mà mong manh.Tựa như mùa hạ năm ấy, chưa từng một lần trở lại.…
chả có gì hay ho…
Phần 6-2…
Phần 3…