TỊCH VŨ NIÊN HOA
Có những cơn mưa đi qua đời người, để lại trên vệt áo loang lổ những dấu vết của tuổi trẻ. Và cũng có những con người như thế-bước vào cuộc đời nhau vào một ngày mưa tầm tã, rồi trở thành một phần của những năm tháng chẳng thể nào quên.Vũ gặp Tâm trong một buổi chiều mưa rơi không dứt. Cậu đứng lặng lẽ bên trạm xe buýt cũ, tay cầm quyển sách ướt đẫm, ánh mắt xa xăm như đã nhìn thấu những nỗi buồn của thế gian. Khoảnh khắc ấy, Vũ biết mình đã lỡ đánh rơi một điều gì đó-có thể là trái tim, cũng có thể là cả thanh xuân.Giữa thành phố rộng lớn, giữa những ngày mưa không dứt, câu chuyện của họ dệt nên từ những ánh nhìn lặng lẽ, những câu nói chưa tròn và những xúc cảm mong manh như sợi khói. Liệu có một ngày, họ có thể cùng nhau đi qua những cơn mưa của tuổi trẻ? Hay tất cả chỉ là một ký ức đẹp nhưng mãi mãi nằm lại trong những năm tháng xa xôi?"Có những cơn mưa không phải để che giấu nỗi buồn, mà để nhắc ta nhớ rằng có một người từng đứng đó, trong lòng ta."…