Chữ Tình chẳng địch lại chữ Binh
Gia đình ta đời đời trung thành với đất nước . Cha truyền con nối giữ vững non sông gấm vóc .Năm 17 ta cầm 3000 quân phá tan vòng vây hơn 1 vạn quân của địch . Bảo vệ con dân trong thành. Tất cả binh sĩ của ta đều đã nằm lại nơi chiến trường kia ,nhờ các tướng sĩ lấy thân yểm trợ , chỉ mình ta còn thoi thóp. Khi ta quay về , tất cả mọi người đều nhìn ta bằng ánh mắt căm ghét. Họ nói ta tại sao không cùng bồi táng với binh sĩ , hèn nhát lấy binh sĩ ra đỡ tên bay giáo lạc để giữ mạng. Cứu vật vật trả ơn , cứu người người báo oán. Ta tự hỏi rốt cuộc mình làm sai chỗ nào? Liều mạng chiến đấu bảo vệ họ , đến cuối cùng chẳng có một lời cảm ơn ,còn mang danh tham sống sợ chết. Ta cười nhạo thế gian . Quyết tâm trả ấn soái ẩn cư nơi sơn thủy .Năm Dư Chí của 5 năm sau , toàn bộ những người ta liều mạng cứu đều bị quân giặc giết chết ,hãm hiếp. Lúc ấy họ mới nhớ đến công lao của ta ngày xưa .Gào thét cầu xin ta trở lại cầm quân cứu họ ra khỏi cảnh gió tanh mưa máu.…