Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥
Hàn Kim Ngưu 1 ca sĩ tài năng kiêm sát thủ ở hiện đại. Vì 1 lần đánh ghen mà rơi xuống vực. Tưởng đã chết nhưng cô lại xuất hiện ở cổ đại. Gặp ngay tên hoàng đế kiêu ngạo, băng lãnh, thích trêu đùa kẻ khác. Nhiệm vụ của cô là phải đc phong hậu thì ms trở về đc hiện đại. Những chuyện dở khóc dở cười sẽ diễn ra giữa cô và hắn. Nhưng chẳng hay Ngưu nhà ta đã đem lòng yêu tên cẩu hoàng đế đó mất r? Phải lm sao đây? Liệu cô có hoàn thành nhiệm vụ và trở về đc k?…
Tình yêu niên thiếu mộng mơ đẹp đẽ, những khoảnh khắc ngọt ngào rung động đầu đời của trái tim thiếu nữ . Thanh xuân là khoảng thời gian đẹp nhất nếu ta ngoảnh mặt mà bước qua nhau sau này chỉ có thể trở thành kẻ xa lạ. Hãy trân trọng những gì đang có hiện tại và gìn giữ đến tương lai của chúng ta . Hạ Sơ lần đầu tiên gặp Quý Cảnh vào một mùa hè từ cái nhìn ấy có lẽ đã đánh dấu một bước ngoặc mới cho cuộc đời của họ. Hạ Sơ yêu Quý Cảnh rất rất nhiều, Quý Cảnh có thể dành trọn cuộc đời vì Hạ Sơ , một tình yêu chớm nở mang lại những cảm xúc ngọt ngào đan xen bồi hồi và những cao trào bi kịch của tình yêu mới lớn . Hạ Sơ :" Quý Cảnh anh yêu em nhiều như thế nào ? ".Quý Cảnh :" Tình yêu của anh đủ lớn để chứa một mình em ".Hạ Sơ:"....."…
nàng chỉ là một công chúa được may mắn sống sót từ triều đại cũ , nay liền biến thành một nô tỳ thấp kém , ngày ngày bị lăng mạ sỉ nhục , thậm chí đánh đập .Hắn là thái tử uy phong vang danh thiên hạ , một người sáng suốt anh minh được lòng dân , mọi người ai nấy đều hết lời ca tụng hắn đến với cuộc đời nàng đã làm cuộc sống của nàng đảo lộn hoàn toàn , rồi những ngày của năm tháng sau trong thiên hạ chỉ còn cái tên Tịnh Dao hoàng hậu là mãi mãi , còn lại mọi thứ về nàng đều biến mất , kí ức của hắn về nàng là những nỗi đau , qua tất cả những trầm mặc đau khổ , nàng đã lựa chọn .....…
Ernest Hemingway từng nói: "Toàn bộ văn học Mỹ hiện đại đều thoát thai từ một cuốn sách của Mark Twain, đó là Những cuộc phiêu lưu của Huckleberry Finn".Sau những cuộc phiêu lưu cùng Tom Sawyer, Huck Finn được bà quả phụ Douglas đón về nuôi. Nhưng với bản tính ưa tự do, Huck không chịu nổi việc phải ăn vận sạch sẽ, học hành theo khuôn phép trưởng giả dù được sống giàu sang. Cộng thêm với việc người cha tưởng đã chết đột ngột trở về tiếp tục hành hạ, gây rắc rối cho cậu, Huck quyết định cùng Jim - một nô lệ da đen bỏ trốn - cùng xuôi dòng Mississippi, bắt đầu những cuộc phiêu lưu mới.Nhiều chuyện dở khóc dở cười đã xảy ra trong chuyến phiêu lưu. Không chỉ thế, Huck còn lâm vào những tình huống nguy hiểm khi bị cuốn vào cuộc tranh chấp giữa hai dòng họ với những cuộc đọ súng chết chóc... Nhưng cũng chính trong hoàn cảnh ngặt nghèo nhất, Huck đã nhận ra giá trị của cuộc sống để hướng về sự tự do và hết lòng giúp đỡ người nô lệ da đen tội nghiệp. Từ một cậu bé chỉ biết phá phách, Huck đã xác định rõ ràng mục đích sống, biết phân biệt đúng sai bằng trái tim thuần hậu và thoát khỏi những định kiến méo mó được nhồi nhét qua cách giáo dục sai trái.Các nhà phê bình văn học đã đánh giá Những Cuộc Phiêu Lưu Của Huck Finn là tiểu thuyết ưu tú nhất của Mark Twain, bởi tác giả đã vận dụng một cách nhuần nhuyễn phương ngữ của nhiều vùng, nhiều tầng lớp người để diễn tả những trạng huống tâm lý phức tạp, cũng như mô tả xuất sắc cảnh vật thiên nhiên. Tác phẩm này đã lọt vào danh sách những tiểu thuyết hay nh…
Tiểu Nguyệt luôn bị các bạn trong lớp bắt nạt cho đến một ngày va vào trùm trường Kình Nguyên, cô bắt đầu theo anh và được anh bảo vệ. anh như một người hùng trong Số Phận Nghiệt Ngã của cô, còn cô như một bông hoa nở rộ giữa mùa đông.. tuy yếu ớt nhưng lại thật xinh đẹp làm cho cuộc sống của anh tràn ngập hạnh phúc, dù là một bông hoa mong manh cô vẫn muốn nở trong cuộc đời đầy Cô Đơn của anh..…
Cấp 3 , quãng thời gian thanh xuân tươi đẹp của mỗi chúng ta , nơi gửi gắm những hy vọng của tuổi trẻ . Cũng là nơi bỏ lại bao sự tiếc nuối.Sự tiếc nuối của tôi trong nhưng năm tháng ấy có lẽ là không đủ dũng cảm để nói ra lòng mình .Một lời khó nói đã để lại bao cái giá như ... Tôi " Hạ Anh " một cô gái được sinh ra vào mùa hạ . Vậy nên tôi có tên là Hạ Anh . Và chắc cũng vì vậy mà tôi thích mùa hạ . Đặc biệt là cuối hạ , khi màu phượng đã nhạt dần , nắng cũng dịu đi và tiếng ve chỉ còn lại dư âm . Như đang nói rằng hạ sắp qua đi và thu đang chuẩn bị ghé tới . Chỉ còn lại những trận mưa rào nhanh tới cũng nhanh đi , giống như mối tình thanh xuân vừa chớm nở đã vội vàng vụt tắt . Mưa cuối hạ là một cái gì đó kiến con người ta cảm thấy tiếc nuối và day dứt. Không dồn dập, không sối sả và sấm chớp đầy trời . Nó chỉ đến 1 cách rất bất ngờ không một lời thông báo và rời đi nhẹ nhàng không sự luyến tiếc. Tuy ngắn ngủi nhưng đã làm cho bao người nhớ mãi không quên. Nhớ về những ngày nắng oi ả, nhớ những tiếng ve kêu trên những cành phượng rực lửa . Nhớ về 1 quang thanh xuân đã qua.…
"Giấy Bỏ Con".Một cô gái vừa mới lớn, chưa từng nếm trải sự đời, lại vô tình nhận lấy bản án của cuộc đời ban lấy.Mọi chuyện ngày một tồi tệ hơn, đỉnh điểm là ngày mà ba cô mất. Lạc Hạ Giao như bị đẩy từ đỉnh cao của cuộc đời xuống tận cùng của xã hội. Cô không cách nào chấp nhận được sự thật trước mắt. Giữa những ngày tăm tối tưởng chừng chẳng có lối thoát, một tia sáng xuất hiện trong cuộc đời cô. Vào một ngày hè oi ả, cô bất giác động lòng trước một chàng trai khôi ngô. Anh như nắng ban mai vừa toả sáng vừa ấm áp, soi rọi cả vùng trời tâm tối trong cô.Khi cô chỉ vừa mới tìm thấy một chút hạnh phúc, thì lại phải xù gai lên chịu đựng những tổn thương không ngờ tới. Cuộc đời như đang thử thách sức chịu đựng lẫn sự mạnh mẽ của cô.Mạc Giang Đình, lại một lần nữa vô tình xuất hiện, kéo lấy cô khỏi vũng lầy trước khi bị chúng nuốt chửng. Để rồi đó, trái tim đầy rẫy vết thương ấy đã tràn ngập bóng hình anh. Nhưng có lẽ, kiếp trước cô đã mắc nợ thế gian này quá nhiều.... Để đến kiếp này, mọi hạnh phúc đều phải trả giá bằng những nỗi đau không ngờ đến!…
---"Trăm Năm Thành Tro"Thể loại: Cổ đại, cung đấu - quyền mưu, tình cảm sâu sắc, ngược tâmTô Diệp Anh là con gái của một danh tướng, được nuôi dạy như một chiến binh từ nhỏ. Khi chiến tranh nổ ra, nàng khoác chiến bào ra trận, lập nhiều chiến công hiển hách. Nhưng triều đình vốn sợ những kẻ có công lớn, cuối cùng, phụ thân nàng bị vu oan tạo phản, cả gia tộc bị tru di.Nàng may mắn sống sót, nhưng để bảo toàn tính mạng, nàng buộc phải ẩn nhẫn tiến cung, trở thành phi tử của Hoàng đế - cũng chính là Lý Trường An - người mà nàng có lẽ chẳng thể nào ngờ tới.Hắn là kẻ từng ở trên chiến trường cùng nàng, từng hứa sẽ cùng nhau bảo vệ giang sơn. Nhưng giờ đây, hắn lại là vị vua lạnh lùng, là kẻ đã hạ lệnh xử trảm gia tộc nàng.Nàng tiến cung không phải để làm một nữ nhân yếu đuối, mà để trả thù.Giữa cung đình đầy âm mưu, giữa những kẻ luôn sẵn sàng phản bội, liệu nàng có thể đi đến cùng? Hay cuối cùng, nàng cũng sẽ trở thành tro bụi giữa những âm mưu và thù hận?…
Lần đầu tiên Thành Nhân rung động với Phương Quyên là vào một buổi sáng cuối hạ, trong lớp học năm lớp 11. Cô gái ấy ngồi xéo bàn, mái tóc buộc cao, nụ cười vô tư như thể cả thế giới này chẳng có điều gì đáng để bận tâm. Phương Quyên không phải là kiểu con gái dịu dàng, e lệ như trong sách vở. Cô bướng bỉnh, nghịch ngợm, đôi khi hơi "mõ hỗn", nhưng lại mang trong mình một sự chân thành đến mức khiến người ta không nỡ ghét bỏ.Thành Nhân chưa từng tin vào "tiếng sét ái tình" - cho đến khi trái tim cậu đập lệch một nhịp chỉ vì ánh mắt ấy, nụ cười ấy. Cậu đem lòng thích cô từ lúc nào chẳng hay, âm thầm dõi theo từng bước chân, từng hành động nhỏ của cô gái ấy suốt một năm ròng.Tình cảm ấy chẳng có khởi đầu rõ ràng, cũng chưa từng được thốt ra thành lời. Chỉ có ánh mắt nhìn nhau trong im lặng, những tin nhắn hỏi bài vu vơ, và vài lần trái tim khẽ run lên mỗi khi hai người vô tình chạm tay.Nhưng rồi, vào năm cuối cấp - khi những ước mơ, lo âu, kỳ vọng và áp lực bủa vây - một hiểu lầm không kịp hóa giải đã khiến họ xa nhau. Không nước mắt, không lời trách móc, chỉ là... cả hai lặng lẽ bước đi về hai hướng ngược nhau.Có lẽ mỗi người đều từng có một mối tình như thế: non trẻ, vụng về, ngốc nghếch... nhưng lại khắc sâu đến tận cùng ký ức. Phương Quyên chính là mùa hạ của Thành Nhân - rực rỡ, ồn ào, và mãi mãi ở lại trong những năm tháng thanh xuân không thể quay lại.…
Nếu em nói, em rất yêu anh, anh có nguyện quay đầu lại? Bố thí cho em một chút tình cảm giả dối, em cam lòng. Đứng trước bờ vực sinh tử, em nói, em cần anh, anh có thể hướng tới em mà nở nụ cười chân thật nhất? Dùng chính nhịp đập của con tim anh để cảm nhận sự thổn thức trong trái tim em. Yêu hay hận? Hạnh phúc đan xen đau đớn. Cuối cùng, sự bi thương đã lan rộng đến khắp tứ chi. Yêu anh, có lẽ là sai lầm, để em phải hứng chịu mọi cay đắng. Nhưng vì anh, vì trái tim em, vì cuộc đời, em nguyện bị cuốn mãi vài vòng xoáy luân hồi, chỉ cần thấy anh hạnh phúc. Người đàn ông của em, mất em, anh liệu có vui, hay sẽ là những giọt lệ lạnh lẽo? Tất cả, đó chính là bi kịch của cuộc đời em.…
"Nhưng giờ khác rồi, anh sẽ không bao giờ quên nó nữa, mùa hạ, đối với anh... thật sự rất đặc biệt."Phạm Nhật Hạ - cô binh nhì trẻ trung, nhiệt huyết và chân thành, bước vào quân ngũ với bao ước mơ và niềm tin.Nguyễn Hoàng Minh - thượng úy trầm lặng, nghiêm khắc nhưng sâu sắc.Giữa họ không có khoảng cách, chỉ có những ánh mắt trao nhau đầy ý nghĩa và những khoảnh khắc lặng im đong đầy cảm xúc. Tình cảm ấy dần nảy nở, giản đơn mà chân thật, như một mùa hạ không thể quên.Thế nhưng, khi có người xen vào cuộc sống của họ với những hiểu lầm và thử thách, liệu tình yêu ấy có giữ được sự trong sáng và bền chặt?Giữa những giằng xé và sóng gió, Hạ và Minh sẽ phải lựa chọn như thế nào để bảo vệ trái tim mình?…
Mỗi con người, ai mà chẳng có những kí ức tươi đẹp đi từ thanh xuân đến lúc trưởng thành, sẽ bất giác nở nụ cười vì những gì đã qua-"Thời gian sẽ không từ 1 thứ gì, những khoảng khắc sẽ thành những kí ức mà ta không thể nào quay trở lại được. Cho nên, tôi muốn lưu lại nhiều nhất trước khi quá muộn." Trong cuộc sống, ta sẽ gặp những khó khăn, trở ngại, vấp ngã, làm chùng bước ta đi. Tuy nhiên, có lẽ trong khó khăn, tôi may mắn gặp được cậu ấy. Cậu luôn luôn bên tôi, an ủi và động viên, vực tôi dậy trước những lời chế giễu xung quanh. Thanh xuân của tôi vì cậu ấy mà luôn đầy ắp tiếng cười, niềm vui. Với mỗi người, định nghĩa với hạnh phúc khác nhau. Riêng Bách Hạ, hạnh phúc đơn giản chỉ là gặp đúng người đúng thời điểm,có thể bên bạn lúc vui, không rời xa bạn lức nạn.Như thế đã đủ rồi!…
- Hạ Vy: Anh ! Em có thai rồi. - Duy Khanh: Tại sao lại có vào lúc này, sao lại dễ dàng dính như vậy. Chẳng lẽ những chuyện như vậy mẹ em không dạy sao ?? Trong cuộc sống ai ai cũng muốn có những tình yêu từ mọi người. Không đơn thuần là tình yêu gia đình hay tình yêu thương bạn bè mà còn là tình yêu NAM NỮ. Tình yêu NAM NỮ được con người xem là tình cảm đẹp đẽ nhất mà ai ai cũng muốn có được nó. Tôi cũng muốn có được , nhưng tại sao tôi lại chẳng có được thứ tình yêu ấy. Người đàn ông mà tôi nghĩ tôi sẽ cưới làm chồng và sẽ cùng người ấy đi hết tới cuối con đường. Nhưng không ông trời thật biết trêu đùa với tôi. Người đàn ông mà tôi cưới làm chồng đấy lại bị sự quyến rũ của chị gái không cùng huyết thống mà tôi xem là tri kỉ. Cùng là chị em với nhau buồn vui đều có nhưng bây giờ khác xa hoàn toàn. Cô ấy luôn tìm cách và có những suy nghĩ, hành động để hãm hại tôi để cướp đi chồng tôi. Từ khi tôi biết được thì cuộc sống tôi chẳng còn bình yên như trước, không còn vui vẻ mà thay vào đó là những nổi buồn và nước mắt cứ thay nhau mà tới chẳng khác gì cơm bửa. Từ đấy cuộc sống tôi chẳng khác gì là cuộc sống địa ngục nằm mãi trong bóng tối. ❌ Liệu rằng Hạ Vy có thoát khỏi bóng tối ấy ? Liệu cô ấy có tin vào tình yêu nữa không ? Chuyện gù sẽ đến với cô gái nhỏ bé đó ? Rồi cô ấy sẽ ra sao ? Hãy cùng theo chân tôi đọc nhé !!!!…
Mùa Hoa Nở, Anh Yêu EmThể loại: Thanh xuân vườn trường - Ngược tâm - Hiểu lầm - kết....Giới thiệu truyện:Năm tháng ấy, Cố Dư Phàm từng đơn phương một người. Nhưng người mà cậu ấy muốn ở cạnh cả đời lại là Diệp Tố An - cô gái ngồi ở hàng ghế cuối, lặng lẽ nhìn cậu cười mỗi ngày.Chỉ là...Trong mắt Tố An, Dư Phàm chưa từng thuộc về cô. Vì cậu từng thích Hạ Tịch Lam - cô gái xinh đẹp, giỏi giang và là bạn thân nhất của cô.Hiểu lầm nối tiếp hiểu lầm.Tình cảm ngây thơ bị thời gian mài mòn bằng sự tổn thương.Khi hoa nở lần nữa, họ đã không còn là những thiếu niên năm ấy..."Tố An à, hóa ra... lúc anh yêu em nhất, em lại là người rời xa anh đầu tiên."Một câu chuyện thanh xuân có nụ cười, có nước mắt. Có những năm tháng lặng lẽ chờ đợi một người... đến khi hoa nở, chỉ mong em quay đầu.…
Hạ Huyền quay đầu, ánh mắt đẫm lệ, một chút sợ hãi, nhưng lại pha lẫn sự kiên quyết. Cô nói, giọng khẽ đến mức gần như chìm vào khoảng không ồn ào:"Tớ và cậu như hai ngôi sao lạc lõng trong vũ trụ mênh mông, tuy mờ nhạt, nhưng vẫn luôn chiếu sáng cho nhau trong đêm tối."Đêm lễ hội pháo hoa bao phủ toàn bộ bầu trời, từng chùm sáng lấp lánh rực rỡ, kéo dài trong không gian như những lời thì thầm của thời gian. Hạ Huyền và Dương khải Thiên đứng bên nhau, đôi mắt họ ngước lên nhìn từng đợt pháo hoa nổ tung, phản chiếu những sắc màu lên làn nước biển đen mênh mông phía dưới.Giữa những tiếng nổ lớn vang vọng, chỉ có tiếng thở nhẹ của họ, như một sự đồng điệu trong khoảnh khắc này. trong ánh sáng pháo hoa cuối cùng rực rỡ, họ cùng bước xuống bờ biển, không quay đầu lại. Làn nước đen sâu thẳm đón lấy họ như một vòng tay, và tất cả những gì họ có thể làm là cùng nhau chìm vào trong, để tình yêu này được giải thoát khỏi những ràng buộc của hiện thực.Ánh sáng từ những quả pháo hoa cuối cùng phản chiếu trên mặt nước, như những ký ức đã qua, như những gì họ đã từng yêu và đã mất, nhưng cũng như một lời hứa - rằng dù họ có mất đi mọi thứ, tình yêu này vẫn sẽ mãi tồn tại, trong những vệt sáng cuối cùng của bầu trời đêm.…
Thể loại: Thanh xuân vườn trường, hoài niệm, cảm xúc sâu lắng.Trình An từng nghĩ rằng thời gian có thể khiến mọi thứ mờ nhạt đi-những ngày tháng rực rỡ, những con đường quen thuộc, và cả một người từng xuất hiện trong thanh xuân của cô. Nhưng một cuộc gặp gỡ bất ngờ vào buổi họp mặt cựu học sinh đã làm xáo trộn tất cả.Tô Kha, người mà cô cứ ngỡ đã mãi mãi thuộc về một góc xa xôi nào đó trong quá khứ, nay lại đứng trước mặt cô, vẫn với ánh mắt ấy, vẫn là nụ cười ấy.Ký ức về một mùa hạ năm nào chợt ùa về. Đó là mùa hạ có những trang sách lật vội, có cơn mưa phượng đỏ rực trời, có những rung động đầu đời chớm nở giữa những lần vô tình chạm mắt. Nhưng cũng là mùa hạ có những điều chưa kịp nói, có một người lặng lẽ rời đi, để lại khoảng trống dài trong tâm trí người ở lại.Giữa thực tại và quá khứ, giữa những điều đã cũ và những thứ tưởng chừng đã quên, họ lại một lần nữa đứng chung dưới bầu trời của thanh xuân.Liệu lần này, mọi thứ có còn dang dở?…
Tác giả : Myung1004Thể loại : Lãng mạn, viễn tưởng, hắc bang...........Số chương : Mình chưa quyết định nhưng yên tâm là Longfic nhé tầm gần 100 chương.Couple : Ongniel ( Kang là công , Ong là thụ nhé ).Tình trạng update : Đang viết rồi up từ từP/s : Tui là hủ nữ nhé vì quá mê Ongniel couple nhưng lại ít fic hợp khẩu vị nên quyết định viết fic cho hai bạn trẻ và toàn thể hủ của Ongniel. Bạn nào đọc hay thì bình chọn cho tui nhé đừng đọc chùa tại vì viết fic tui phải tìm hiểu này nọ cực lắm ý TT ý văn cạn kiệt.Và điều cuối cùng không mang truyện ra ngoài tui biết thì sẽ xóa truyện. Bạn nào muốn chuyển ver couple khác thì không được nhé.Nội dung truyện : Hai nhân vật vì tình vì yêu vì hận mà trải qua trọn vẹn 7 kiếp người. Vốn dĩ tình yêu đồng luyến luôn bị người đời ghẻ lạnh ghê tởm tìm cách hãm hại chia cách. Nhưng có lẽ tình yêu ấy đã làm cảm động đến trời đất mà qua mỗi kiếp người ông trời lại quyết định cho họ gặp lại nhau thêm 1 lần nữa. Luân hồi chuyển kiếp yêu nhau rồi lại chia xa liệu đến cuối đời họ có thật sự đến được với nhau._________________________________Daniel : Trên mặt anh sao lại có 3 nốt ruồi thế ?Seongwoo : Người ta nói rằng người trải qua " Tam khổ " ở kiếp trước sẽ có.Daniel : "Tam khổ " gì cơ ?Seongwoo : Oán tăng hội, Ái biệt ly, cầu bất đắc. Vậy nốt ruồi này của em thì sao hả Niel ?Daniel : Nghe nói là vì kiếp trước khóc cạn nước mắt vì một người._____________…
Mối tình đầu thiếu nghiêm túc nhất trong lịch sử.Hình Vân ngốc nghếch, dễ thương nhưng lại thích ở nhà.Độc thân đã lâu, dưới sức ép của mẹ già nhà mình, cuối cùng cô đành mang khuôn mặt bi thương bước vào con đường xem mắt.Song không thể ngờ lần xem mắt bất đắc dĩ này lại... thành công?Thế nhưng thông tin bùng nổ rất có sức ảnh hưởng này chẳng mấy chốc đã bị vùi dập bởi nguồn tin ông sếp giàu có thường bị trêu là ế Hạ Kha cũng "thoát ế" rồi!Có lẽ họ đã ế quá lâu nên nhìn hai người tay trong tay với nhau, quần chúng vây xem không được bình tĩnh..."Chẳng phải nói hai người chỉ là quan hệ cấp trên cấp dưới trong sáng thôi ư?"Hạ Kha ôm được người đẹp nên dương dương tự đắc: "Tôi nghĩ chuyện chính xác nhất mà mình làm trong cuộc đời này chính là nhặt cô ấy từ thị trường nhân tài về, cướp cô ấy từ con đường xem mắt và cuối cùng là phấn đấu hết mình để vượt qua ranh giới giữa 'ông chủ' và 'ông xã' chỉ khác nhau một chữ!" Thông tin tác giả:An Tư Nguyên thường gọi là Tiểu Oai. Sinh ra ở Ma Đô (tên gọi khác của thành phố Thượng Hải), thích mơ mộng, hi vọng có thể dùng ngòi bút của bản thân để thực hiện những chuyện bản thân chưa thể làm, chỉ mong mình sẽ mãi mãi dạt dào cảm xúc viết truyện.Tác phẩm đã xuất bản: "Scandal toàn dân", "Nương tử hai lạng", "Giang hồ kì lạ".Blog: @Anh Tư Nguyễn - Nguồn : thuvienngontinh.com…
"Cậu- có bao giờ tin vào tình yêu không?"Sakusa nghe thấy thanh âm ấy nhẹ bẫng, tựa như một làn hơi mong manh sượt qua vành tai mình rồi mất biệt. Bàn tay anh ta vẫn đặt trên gáy cậu, khiến tư thế này trở nên thân mật quá mức, và Sakusa ngờ ngợ ra được anh ta đang nói về điều gì. Cậu cười khẩy trước khi ho sặc sụa, miễn cưỡng nói cho tròn vành rõ chữ trong khi lá phổi cũng đang nghẹn đi. "Có, tôi có. Nhưng chúng ta tin nó thì nó cũng sẽ chẳng đến tìm ta đâu. Nó thuộc về họ. Chúng ta, chúng ta chỉ là những cái bóng vật vờ lê bước dưới ánh trăng, không có niềm đau riêng, không có hạnh phúc riêng. Có ai yêu mà không hạnh phúc và không khổ đau hả Miya?"…
Nụ cười của cô ấy giống như ánh mặt trời mùa hạ vậy. Nụ cười ấy rực rỡ, ấm áp, chói mắt diễm lệ. Nó khiến cho tất cả mọi thứ xung quanh bỗng chốc trở nên bừng sáng. Nó ấy đẹp đến mức người ta muốn đưa tay ra để giữ lấy, khao khát được chạm vào, khao khát được giữ kín cho riêng mình, ích kỷ không muốn chia sẻ với bất cứ ai. Cô ấy cũng đẹp như ánh mặt trời mùa hạ vậy.Cả cô ấy và nụ cười ấy... đều chỉ có thể ngắm nhìn... đều không thể chạm vào được.…