Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥
Rối loạn ám ảnh sợ xã hội căn bệnh tưởng như chỉ có trong những thước phim vậy mà Tống Á Hiên lại mắc chứng ám ảnh sợ xã hội . Lưu Diệu Văn vậy mà lại dùng căn bệnh đó để trói buộc Tống Á Hiên ở Tử Viên . Cuộc sống như con búp bê ngày càng bào mòn Tống Á Hiên đến khi bông hoa hồng đỏ cuối cùng cũng úa tàn theo thời gian.…
Tôi chưa từng nghĩ sẽ ôm mãi một hình bóng đến gần 2 thập kỷ, và có thể là mãi mãi...Năm 16 tuổi, Đặng Hoàng hình như tôi thích cậu mất rồiNăm 18 tuổi, Đặng Hoàng tôi không muốn bỏ lỡ cậuNăm 25 tuổi, Đặng Hoàng cậu có thể một lần đứng lại chờ tôi không?Năm 35 tuổi, Đặng Hoàng này thà chết cũng không bao giờ rời khỏi Đỗ Thảo Nhi thêm 1 lần nào nữa..…
Những năm tháng ấy, những năm tháng mà trong thế giới của ta chỉ toàn băng giá lạnh lẽo, vô tận bóng tối và sự cô độc không thể diễn thành lời. Là nàng...Là nàng đã xuất hiện trong thế giới của ta, dùng sự thiện lương, đơn thuần và ấm áp của nàng chậm rãi hòa tan băng giá trong lòng ta. Nụ cười rực rỡ như ánh nắng ban mai chậm rãi sưởi ấm trái tim lạnh lẽo của ta. Hình bóng ấy từng chút từng chút một ăn sâu vào từng tế bào, vào máu, vào trái tim lạnh lẽo này. Nhưng nàng ơi, sao nàng nhẫn tâm quá vậy ? Nàng chiếm lấy linh hồn lẫn trái tim của ta rồi lại thờ ơ vờ như không biết gì cả. Nàng là tia sáng duy nhất trong thế giới của ta, là tín ngưỡng mà ta hằng tôn thờ, nàng cho ta ấm áp rồi lại khiến ta cảm thấy mình chẳng xứng đáng với sự ấm áp đó. Nàng- là ánh sáng, tín ngưỡng duy nhất rồi lại là thứ mà ta chẳng dám mong ước có được là hình bóng mà ta mãi mãi chẳng thể với tới...…
có bao giờ bạn tự hỏi: mình sinh ra để làm gì?- Để... sống? Ăn, ngủ, thở, đi chơi, làm việc,.. những hành động lặp lại liên tục qua các ngày...- Để đóng góp cho xã hội? Luôn đâm đầu vào guồng quay của cuộc sống, công việc... - Để mang lại niềm vui cho người khác? Trên điện thoại của tôi tràn ngập câu trả lời này...…
Cuối mùa đông, em đứng đợi anh ở bến xe , đợi anh là một điều ngọt ngào, nhưng đôi khi thật đau đớn. Khi chẳng biết vì sao anh chưa đến.. ? Anh đang nơi nào? Phải chăng anh bận bên cạnh người khác ? Từng câu hỏi,.. Từng câu hỏi cứ mãi bủa vây nơi đáy lòng em..…
"...Thì ra đáp án vẫn luôn dễ dàng như vậy, rằng những người yêu nhau ắt sẽ về lại bên nhau. Thế nhưng, bao năm qua chính anh đã tự lừa mình dối người, đánh lạc mất người mình yêu nhất rồi tự mình ôm vết thương lòng, chắp vá nó một cách tạm bợ. Đoạn kết này, cuối cùng vẫn là mình ở bên cạnh người ấy, thương yêu tràn đầy...."Written by Iris.Brought to you by 𝑺𝒆𝒓𝒆𝒏𝒅𝒊𝒑𝒊𝒕𝒚 文轩 Văn Hiên - Tình đầu Bát Chậu. Mọi người cũng có thể đọc fic tại đây: https://www.facebook.com/serendipity0504/…
Lần đầu tiên Thời Nhan nhìn thấy Chu Mục là ở bệnh viện.Anh giống như là một thiên hà xa vạn dặm, bỗng nhiên chiếu sáng toàn bộ thế giới của cô.Vào ngày thứ 60 quen Chu Mục.Cô hỏi anh: "Bác sĩ Chu, anh có thể thử thích em được không?"Anh trả lời cô: "Không thể."Vào ngày thứ 90 quen Chu Mục.Cô lại hỏi anh: "Bác sĩ Chu, anh có thể thử suy xét lại một chút về việc thích em được không?"Vào ngày thứ 120 quen Chu Mục.Cô lại hỏi anh: "Bác sĩ Chu, anh có thể..."Lần này Chu Mục không để cô nói hết câu, trực tiếp quăng hai chữ: "Không thể."Đột nhiên, trái tim co thắt lại, một chút.Rồi một ngày nọ...Thời Nhan nhìn anh bằng đôi mắt đẫm lệ: "Bác sĩ Chu, bây giờ em có thể thích anh được không?"Chu Mục: "Được, kỳ hạn là cả cuộc đời."Thời Nhan: "Được."Lại một ngày nọ, có người nhìn thấy Chu Mục đè cô gái mà anh đã từ chối ba lần lên bức tường trong văn phòng, hơn nữa, còn hôn đến mạnh bạo.Chị gái nhỏ không được bình tĩnh & Bác sĩ giả vờ lạnh lùng trong ngoài không đồng nhất.Chuyện sẽ có một chút ngược nha! Nhưng nó vẫn sẽ lấy ngọt làm chính, đón chờ nhaa…