[ TNT_Thời Đại Thiếu Niên Đoàn ] Tổng hợp oneshot
Tác giả: fin & minu & .... (tác phẩm bao gồm cả fic tự viết và fic trans)Warning: OOC, không gán lên người thật!Vui lòng không tự ý re-upCre ảnh: 小红书号: 498172597…
Tác giả: fin & minu & .... (tác phẩm bao gồm cả fic tự viết và fic trans)Warning: OOC, không gán lên người thật!Vui lòng không tự ý re-upCre ảnh: 小红书号: 498172597…
thanh xuân năm ấy, anh vì em mà để dành một khoảng trời đẹp đẽ.thanh xuân năm ấy, em nhờ anh mà trưởng thành lên rất nhiều, học được cách yêu.thanh xuân năm ấy, ta cùng nhau để lại quá đỗi nhiều kỉ niệm để có thể bình thản bước qua như hai người xa lạ mà không ngoái đầu. nhưng tình chỉ đẹp khi còn dang dở, em chỉ khẽ buông câu chấm dứt.giờ đây xuống phố lướt qua nhau, em cùng những người bạn mới, lướt qua anh cùng những người bạn mới của anh như hai người dưng không quen biết.quay đầu lại một cái, chúng ta lại thấy người dưng ấy biết hết mọi thứ về chúng ta. sau cùng lại chẳng thể nói gì, chỉ quay đầu để lại quá khứ cùng nuối tiếc, bước tiếp về phía còn lại.cảm ơn em, người đã bên anh bốn năm.cảm ơn anh, người đã bên em bốn năm.…
Đàn anh Vương là người chụp ảnh đẹp nhất cả câu lạc bộ, gã ta rất thích nhận những project hay job liên quan đến câu lạc bộ âm nhạc và chỉ chụp riêng cho đúng 1 người duy nhất…
Tống Á Hiên là một đồ ngốc, ngốc đến mức không biết Lưu Diệu Văn thích anh nhường nào.Lưu Diệu Văn mới là đồ ngốc, ngốc đến mức lâu như vậy vẫn không tự mình đưa lá thư cho anh…
Rối loạn ám ảnh sợ xã hội căn bệnh tưởng như chỉ có trong những thước phim vậy mà Tống Á Hiên lại mắc chứng ám ảnh sợ xã hội . Lưu Diệu Văn vậy mà lại dùng căn bệnh đó để trói buộc Tống Á Hiên ở Tử Viên . Cuộc sống như con búp bê ngày càng bào mòn Tống Á Hiên đến khi bông hoa hồng đỏ cuối cùng cũng úa tàn theo thời gian.…
Tôi chưa từng nghĩ sẽ ôm mãi một hình bóng đến gần 2 thập kỷ, và có thể là mãi mãi...Năm 16 tuổi, Đặng Hoàng hình như tôi thích cậu mất rồiNăm 18 tuổi, Đặng Hoàng tôi không muốn bỏ lỡ cậuNăm 25 tuổi, Đặng Hoàng cậu có thể một lần đứng lại chờ tôi không?Năm 35 tuổi, Đặng Hoàng này thà chết cũng không bao giờ rời khỏi Đỗ Thảo Nhi thêm 1 lần nào nữa..…
Những năm tháng ấy, những năm tháng mà trong thế giới của ta chỉ toàn băng giá lạnh lẽo, vô tận bóng tối và sự cô độc không thể diễn thành lời. Là nàng...Là nàng đã xuất hiện trong thế giới của ta, dùng sự thiện lương, đơn thuần và ấm áp của nàng chậm rãi hòa tan băng giá trong lòng ta. Nụ cười rực rỡ như ánh nắng ban mai chậm rãi sưởi ấm trái tim lạnh lẽo của ta. Hình bóng ấy từng chút từng chút một ăn sâu vào từng tế bào, vào máu, vào trái tim lạnh lẽo này. Nhưng nàng ơi, sao nàng nhẫn tâm quá vậy ? Nàng chiếm lấy linh hồn lẫn trái tim của ta rồi lại thờ ơ vờ như không biết gì cả. Nàng là tia sáng duy nhất trong thế giới của ta, là tín ngưỡng mà ta hằng tôn thờ, nàng cho ta ấm áp rồi lại khiến ta cảm thấy mình chẳng xứng đáng với sự ấm áp đó. Nàng- là ánh sáng, tín ngưỡng duy nhất rồi lại là thứ mà ta chẳng dám mong ước có được là hình bóng mà ta mãi mãi chẳng thể với tới...…
có bao giờ bạn tự hỏi: mình sinh ra để làm gì?- Để... sống? Ăn, ngủ, thở, đi chơi, làm việc,.. những hành động lặp lại liên tục qua các ngày...- Để đóng góp cho xã hội? Luôn đâm đầu vào guồng quay của cuộc sống, công việc... - Để mang lại niềm vui cho người khác? Trên điện thoại của tôi tràn ngập câu trả lời này...…
Cuối mùa đông, em đứng đợi anh ở bến xe , đợi anh là một điều ngọt ngào, nhưng đôi khi thật đau đớn. Khi chẳng biết vì sao anh chưa đến.. ? Anh đang nơi nào? Phải chăng anh bận bên cạnh người khác ? Từng câu hỏi,.. Từng câu hỏi cứ mãi bủa vây nơi đáy lòng em..…
liệu một loại ánh sáng trắng như nắng có thể có âm thanh không ?…
Thiên thần và phàm nhân--------Cpl: Nobody x s1monĐộ dài: ~1k2 chữWarning: Có tình tiết gây khó chịu…
cpl: Húc Huân, Chiêu KhangTag: Thú nhân, Máu me, Age-gap…