(TBTN-Song Anh) My sweet
tớ thì giống mn thui,cx đu Song Anh ạ:)).Đây ko phải là bộ fic đầu tiên của tớ nhưng đây là bộ fic đầu tớ đăng trên app W nên có không hay thì đừng xách dép quánh lộn tớ rớt lầu nha:))),hihi…
tớ thì giống mn thui,cx đu Song Anh ạ:)).Đây ko phải là bộ fic đầu tiên của tớ nhưng đây là bộ fic đầu tớ đăng trên app W nên có không hay thì đừng xách dép quánh lộn tớ rớt lầu nha:))),hihi…
Trong những tháng ngày tuổi xanh, ai ai cũng đều trải qua biết bao mùa hạ tràn đầy kỷ niệm. Và trong số vô vàn mùa hạ đến rồi đi ấy, có những mùa hạ thật đặc biệt, thật khó phai. Đó có thể là mùa hạ bên mái trường với những người bạn thân quý và cô thầy thân thương. Là mùa hạ ấm áp bên gia đình thân yêu với ông bà, cha mẹ và anh chị em. Và còn là mùa hạ cùng những cơn mưa - những cơn mưa chứa đựng những rung động đẹp đẽ của tình yêu lặng thầm.Dưới những cơn mưa mùa hạ ấy, có bàn tay kề sát bàn tay, có giọt mưa rơi nhẹ xuống tâm hồn mong manh, và có nụ cười như ánh mắt dõi theo nụ cười khác đang rất gần.Khoác lên mình lớp áo trong suốt, bao nhiêu đợt mưa cứ rơi mãi như thế để cất giấu đôi điều không thể thành lời. Vì chỉ cần đứng trước sự dịu dàng, tinh khôi mà người con gái ấy mang đến, trái tim đa cảm kia dường như đã có tất cả...Cho đến khi tiếng mưa chóng tàn, ta sẽ còn lại gì bên mình?…
Đã qua thật rồi mùa hè cuối cùng năm ấy, nhưng những giấc mơ tôi ôm ấp trong quãng đời sinh viên vẫn đang được hiện thực hóa trong thời điểm hiện tại, chỉ có điều thời gian, không gian và khung cảnh đã diễn ra ở một nơi khác chứ không còn ở trong sân trường giống như khi xưa nữa.Những giấc mơ hè cũng vì vậy mà thêm một lần nữa sống dậy để nhắc nhở tôi nhớ lại rằng: "Vào thời điểm năm ấy, tôi đã từng mơ ước biết bao điều đẹp đẽ khi còn chưa ra trường, và cũng vì vậy mà giờ đây, có lẽ, ngoài bản thân mình ra, cũng chẳng còn một ai trong lớp học hồi đó chịu nghĩ về việc họ đã từng có những mong mỏi hay hy vọng gì về tương lai trong quãng thời gian tươi đẹp đó nữa".Nhưng có một điều sẽ luôn luôn đúng: những giấc mơ hè sẽ không bao giờ ngừng cháy trong trái tim tôi.…
"Bao giờ ta trở lại?", bài thơ cuối cùng trong tập thơ đầu tay này của tôi sẽ gói gọn mọi cung bậc cảm xúc trân quý nhất về quá khứ sinh viên đã qua. Một cái kết đẹp cho những gì viên mãn, không nuối tiếc; có chăng, là sự tiếc nuối vì bản thân tôi còn chưa bộc lộ hết tính cách điên khùng và ngu ngơ của mình trong 2 năm học ấy. Có chăng là vậy?Vậy còn thứ mà tôi gọi là trở lại, thì sao? Tất nhiên, thời gian không bao giờ trở lại! Có những quá khứ sẽ mãi mãi đứng lại sau lưng, không thể nuôi dưỡng tương lai để một ngày nào đó biến thành thực tại. Thời sinh viên đã kết thúc thật rồi! Song, chỉ kết thúc theo niên khóa, không kết thúc trong trái tim, vì ngày tháng ấy vẫn luôn giữ một vị trí trang trọng trong cuộc đời tôi, bây giờ và cả mai sau.Và ngày 2 tháng 10 năm 2019, tôi xin được viết câu hỏi mà tôi đã biết trước đáp án. Lời chào tạm biệt cho một quá khứ luôn song hành cùng tôi trên đường đời.…
Kể từ ngày biết chị ấy mắc căn bệnh ung thư máu giai đoạn cuối khi chị công khai với báo chí, tôi đã cầu mong sao sẽ có một điều kỳ tích nào đó giúp chị vượt qua được biến cố này, chỉ thầm xin Thượng Đế đừng bắt chị ra đi theo cái cách nghiệt ngã như vậy. Nhưng rồi..., sáng nay, khi đọc được tin chị đã qua đời, ôi sao tôi thấy lòng mình chợt đau thắt. Diệu Linh ơi, chị đã ra đi mãi mãi rồi! Không bao giờ tôi còn cơ hội được nhìn thấy chị lên sóng truyền hình dẫn chương trình nữa! Ôi sao, cuộc đời này, hỡi Thượng Đế, lý do gì Ông cứ luôn bắt những người tài năng và xinh đẹp ra đi sớm như vậy chứ? Phải chăng trần thế vốn không phải là nơi chốn bình yên lâu dài dành cho Diệu Linh? Nơi chị thuộc về chính là cõi thiên đường sao? Vì chị là một nàng tiên, nên chị phải trở về đó khi đã hết vương vấn cuộc đời? Và chị đã trở về, để lại vùng trời dang dở trong mắt tôi.Buồn quá, buồn quá! Bao nhiêu giọt nước mắt mới đủ cho tôi xua tan hết nỗi buồn hôm nay đây?Vĩnh biệt chị, Diệu Linh! Một mai thời gian lao đi, nếu hình ảnh chị dần mờ nhạt trong mắt nhiều khán giả, thì vẫn còn đó một người luôn nhớ về chị trong một khoảnh khắc lạ kỳ - một khoảnh khắc để cho con tim lại nhói đau thêm lần nữa, rồi nhiều lần nữa.Diệu Linh, Diệu Linh!…
Dù chỉ là câu chuyện do tôi tưởng tượng lấy cảm hứng từ những người bạn thân và thầy Sơn giám thị trong Trường Cao đẳng Công nghệ Thủ Đức vào thời điểm tôi còn học tại đây thuộc niên khóa 2013 - 2015 cùng một nhân vật nữ chính tài sắc vẹn toàn là niềm mơ ước muôn đời của mọi nam thanh niên, song tôi tin chắc rằng với những ai đã từng trải qua thời cắp sách đến trường thì chắc chắn tất cả đều sẽ nhận ra được bản thân mình chút ít khi đọc qua tác phẩm này.Ở tháng ngày ngồi trên giảng đường, các bạn nam mặc dù đều đã trở thành những sinh viên, song vì lý do vẫn còn đang ở trong độ tuổi mới lớn nên vẫn còn đó rất nhiều sự ngây ngô và ngờ nghệch, nhất là trong tình yêu. Họ mê gái nhưng lại mê theo cái kiểu rất là dễ thương và đôi lúc lại tự biến mình thành những gã hề.Đây là truyện ngắn hài hước, vui nhộn kể về ba chàng sinh viên học chung một lớp, mỗi người một độ tuổi, một tính cách, đến từ những thành phố khác nhau nhưng đều có chung một "nỗi đau" là chưa có bạn gái.Sau quãng thời gian dài đơn độc, họ đã tìm được thiên thần của lòng mình. Từ đó, một kế hoạch chinh phục "nàng thơ" được triển khai với hy vọng chỉ cần một trong ba đứa thành công là sẽ tổ chức ăn mừng.Đồng tâm hiệp lực là thế, nhưng mọi chuyện không hề "dễ ăn" như ba chàng trai đã tưởng. Họ lần lượt bị rơi vào những tình huống dở khóc dở cười khi bị thầy Sơn giám thị - chính là bác ruột của bạn nữ ấy - ra tay ngăn cản bằng những "tuyệt chiêu khó đỡ" vô cùng lợi hại.Kết cục cuộc theo đuổi nàng hot g…
qlthlpmq × nla🦊 × 🐼…
chíp thích matcha,còn trúc thì thích chíp.nguyễn lâm anh x nguyễn thanh phúc nguyên@jenzlowa…
lại là look áo dài hôm ra mắt MV, trai Việt Nam mặc áo dài mãi đỉnhcon xin ông tơ con xin bà nguyệtxin cho em vấp sợi tơ duyên rơi trúng sào huyệt…
textfic VĩCường, QuanKhang, Tân Sơn Nhất và Song Anhmụt số duo khác!!!…
textfic.…
Đừng yêu hội sinh viên, toàn mấy thằng lồn simp lỏ một người họ Hồ. Mà làm gì có ai có danh phận cơ chứ?!AllQuanBế CúnQuan botTextfic&văn xuôi…
Trung Anh: học tại một trường khá có tiếng, học lực ở mức tốt, bị ảnh hưởng tâm lý bởi nhiều thứ. Nhưng nhờ có Lâm Anh ở bên nên cậu đã có thể vượt qua mọi thứ. Lâm Anh: học nhất khối, ba mẹ dễ tính, luôn yêu thương và bên cạnh Trung Anh…
tớ mới tập tành viết fic nhẹ nhàng náaTrung Anh: 17 tuổi, hoạt bát, ngáo ngơ, ngây thơ, trưởng câu lạc bộ âm nhạcLâm Anh: 16 tuổi, chững chạc, điềm tĩnh, trong lạnh ngoài hơi nóng, trầm tính, trưởng câu lạc bộ nghiên cứu khoa họclấy xíu xiu cảm hứng từ pat×pran, +1 máy hồng hài nhi.…
Em và anh... biết nhau từ năm lớp 9. Gặp lại ở lớp 10 - lần này, chung trường, chung nhóm nhảy. Anh nổi bật. Vô tư. Là ánh nắng chói chang giữa trưa. Còn em... chỉ là một trainee nhỏ nhút nhát, lần đầu dám bước ra khỏi vùng an toàn để đứng gần giấc mơ - và gần anh.Từ cái khoác vai đầu tiên, em chẳng biết mình đã thân nhau từ bao giờ. Chỉ biết, mỗi lần tập luyện, em luôn bước sau anh một nhịp. Mỗi lần anh cười, là tim em lại rung lên theo nhịp khác. Nhưng tụi mình... hình như chưa từng bước cùng nhau.Một năm, rồi thêm một năm nữa. Anh vẫn là mặt trời. Còn em - mãi mãi là người bước sau. ...Nhưng nếu em bước chậm thêm một chút, còn anh quay lại một lần, biết đâu... chúng mình sẽ nhảy cùng một bài...…
nguyễn lâm anh yêu bạch hồng cường…
"quen tao đi! thay vì em xót nó, để tao xót em"…
Tên truyện : Vậy Chúng Ta Là Gì?Tình trạng : Chưa fullNhân vật : Lâm Anh × Trung Anhtruyện hoàn toàn không có thật, chỉ là sự suy diễn của tác giả. Vui lòng không đem truyện ra trước mặt chính chủ, và không được đem đi đâu khỏi đây💗…
ủa, thế đến bao giờ mới may ?…