[Ly Chu] Ngươi Là Của Ta, Ngàn Năm Vẫn Thế
Vào thuở hồng hoang sơ khai, khi trời và đất còn chưa phân định, nhật nguyệt chưa treo cao, sinh linh vẫn còn chìm trong hỗn độn... Đó là thời đại của những cổ thần, yêu linh và nguyên khí tinh thuần nhất vũ trụ. Khi Bàn Cổ vừa khai thiên, chưa có phân chia thiện - ác, chính - tà, tất cả chỉ tồn tại theo bản ngã và ý chí sơ khai nhất của trời đất.Chính trong kỷ nguyên ấy, giữa dòng hỗn mang chưa định hình quy luật, hai sinh linh phi thường đã gặp nhau - một là Ứng Long, linh thể trời sinh ngậm sương mai tinh khiết, đại diện cho trật tự và ánh sáng; một là Hạn Bạt, yêu linh sinh ra từ ngọn lửa nguyên thủy, mang bản chất hoang dại và khát vọng vô biên.Khi mọi cảm xúc đều chưa được định nghĩa. Một kẻ thuộc về thiên đạo, một kẻ bị vạn vật gọi là phản nghịch. Nhưng cảm xúc - vốn không tuân theo bất kỳ đạo lý nào - đã nảy mầm giữa hai sinh linh đối cực.Để bảo vệ nhau giữa đại kiếp sắp giáng xuống hỗn nguyên giới, Ứng Long đã xả thân thành nhân, dâng linh hồn vào Thiên Niên Ôn Ngọc, tự nguyện hóa thành Thần Binh Ứng Long, thanh kiếm mang thủy khí điều hòa, trong lành như gió đầu thu, có thể dập tắt bạo loạn và giữ lại hơi thở sinh linh.Còn Hạn Bạt, không ngần ngại bước vào yêu đạo bị thiên địa ruồng bỏ. dùng Vạn Niên Yêu Thạch làm lõi, giải thể thân xác, dồn toàn bộ yêu lực và cảm xúc vào trong thanh đao đỏ rực - trở thành Yêu Binh Hạn Bạt, hiện thân của hỏa khí bạo liệt, mang sức mạnh hủy diệt nhưng ẩn giấu tình yêu mãnh liệt khôn cùng.…