THREE
Hi! Tôi gửi thư cho cô từ địa ngục.…
Mình tập viết, còn hơi non tay xin thông cảmCó sai sót gì mong mọi người góp ý ạ!__________________--Tôi sinh ra đã là nhân vật phụ, không thể có được tự do ư?--Mọi chuyện sẽ vẫn tiếp tục như vậy nếu không có anh-người mang lại cho tôi cảm giác hạnh phúc--Chẳng biết từ bao giờ, trong tim tôi đã có hình bóng của anh--An Dương, tôi không muốn anh đau khổ như vậy vì tôi, thế nhưng ... tôi lại không có cách nào để giúp anh..--Tôi đã đánh mất quá nhiều thứ rồi, lần này tôi không thể đánh mất anh nữa…
Đọc sẽ rõ.…
Nguồn convert: ╮( ̄︶ ̄)╭ & Reine Dunkeln & Ánh Nguyệt, thanks các bạn nhiều.***Tiểu mĩ nhân Khương Miên - nữ chính truyện ngược văn, mắt hạnh má đào, chân nhỏ eo thon, tiếng khóc nhỏ nhẹ, cả người tản ra mùi kẹo sữa ngọt ngào, không phải đang bị khi dễ, thì chính là đang chuẩn bị bị khi dễ.Đại lão Khương Miện từ mạt thế xuyên tới, tư thế oai hùng hiên ngang, khí tràng hai mét tám,Tay cầm một phen dao xẻ dưa hấu, ở giữa bầy tang thi có thể đi ngang.Khi Khương Miện xuyên thư trở thành Khương Miên :-- gặp mặt đại lão đạm mạc tự phụ vừa cùng mình kí xong hợp đồng yêu đương:Khương Miên: "Ngươi con mẹ nó chính là kim heo của ông đây sao?"Đại lão: "......"-- khi bị đại lão mang theo đi liên hoan Khương Miên: "Ta quậy, các ngươi tùy ý!"Bạn tốt của đại lão: "......"-- khi mợ từ nhỏ đã ngược đãi nàng muốn 500 vạn, nếu không có anh họ nàng sẽ bị sòng bạc chặt tayKhương Miên: "Hắn mất đi chỉ là một đôi tay, ta mất đi là 500 vạn đấy!"Mợ: "......"-- khi nam chủ là thanh mai trúc mã nhận định nàng là phế vật, một cây làm chẳng nên nonKhương Miên ngứa tay một cái tát: "Vang sao? Ta có thể tát càng vang, muốn thử không?"Nam chủ: "......"@@@@Nếu không có vấn đề gì thì nửa tháng 1 chương truyện nhé [ ± _ ± ]…
Link page: https://www.facebook.com/nhanvangiaiphamvn…
Có những người đến với đời ta như một cơn gió. Nhẹ nhàng. Lướt qua. Nhưng để lại cả một mùa thương nhớ.Mai Hạ Vũ Lâm - cô gái lớn lên giữa thị trấn biển nhỏ, nơi mỗi con sóng đều biết tên cô vì tiếng cười rộn rã hàng ngày. Cô sống như ánh mặt trời, như gió trời - phóng khoáng, nhiệt thành, thẳng thắn đến ngốc nghếch. Ai cũng nói cô rực rỡ quá, đến mức người khác phải chói mắt. Nhưng chẳng ai biết, cô cũng từng cô đơn, cũng từng lặng lẽ khóc khi không ai thấy.Rồi một đêm định mệnh, hội chợ ồn ào và ánh đèn lập lòe, cô gặp Vũ Lê Hải Phong. Một chàng trai chỉ hơn cô một tuổi, nhưng ánh mắt lại già cỗi hơn cả thế giới. Anh không khóc, không nói, không xin giúp đỡ - dù đang bị chính người thân đánh đập giữa chốn đông người. Cô không biết anh là ai. Nhưng vẫn lao vào. Cãi tay đôi với chủ quán. Bảo vệ một người xa lạ như thể đã quen từ kiếp trước.Kể từ hôm đó, thế giới của Hải Phong không còn chỉ là màu xám.Anh là gió - vô định, hoang dại, từng nghĩ không ai có thể chạm vào mình. Nhưng Vũ Lâm là ánh sáng. Và ánh sáng... làm ấm cả cơn gió lạnh.Họ yêu nhau theo một cách vừa điên rồ vừa dịu dàng. Không hoàn hảo, nhưng chân thật. Không nhiều lời hoa mỹ, nhưng lại khắc sâu từng hành động. Cô dạy anh cách tin, cách cười, cách sống lại. Anh dạy cô cách lặng im, cách thấu hiểu nỗi đau không có hình hài.Nhưng ánh sáng - rực rỡ nhất, lại là thứ dễ tắt nhất.Và khi mất đi rồi, người ta mới biết... có những người chỉ xuất hiện để cứu rỗi một linh hồn.Rồi rời đi. Nhẹ như chính cách họ đến.…
Tình yêu tựa như tên trộm có lòng tham không đáy, không những đánh cắp sự quyến rũ* của tôi, mà còn đánh tôi đến mất hết can đảm.Kinh Mịch Ngọc kết giao với mười người bạn trai.Tên của bọn họ đều có chữ "Ngọc".Yến Ngọc là mục tiêu thứ mười một của cô.…