Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥
Để mặc mọi thứ, để mặc em bơ vơ giữa trần thếKhiến em cô đơn là lỗi của anh Xin cho anh một cơ hội? -------------------------Mơ giấc mộng ngàn xuân tươi đẹpĐến khi giật mình tỉnh lại..Thì anh đã chẳng còn ---------------------------Kết cấu hơi bị nhảm, mong đừng chê quá đà ạ…
Thanh xuân là một chiếc hộp kỳ diệu, chứa đựng cảm giác yêu đầu tiên và những nụ hôn ngọt ngào đầy bối rối. Tình yêu vườn trường còn được cho là thứ tình yêu thuần khiết nhất , đẹp đẽ nhất . Nó có thể khiến ta trở nên chính chắn hơn , trưởng thành hơn ._______________Nghiêm cấm re_up khi chưa có sự cho phép của tớ…
Từ một cô gái nặng gần một tạ liều mạng giảm cân vì một người đàn ông là cảm giác gì?Ở bên anh ròng rã tám năm trong bóng tối nhưng khi tình đầu quay trở lại mới nhận ra mình chỉ là người thay thế lại là cảm giác gì?Từ một tiểu thư, một diễn viên hàng đầu bị hãm hại mất hết sự nghiệp, gia đình tan nát, người mất kẻ điên sẽ có cảm giác ra sao?Tôi! Tô Vân Hy này nếu đã được quay trở lại sẽ thay đổi tất cả!Mối thù này, tôi nhất định trả đủ!Tạ Phong! Thì ra đều là do anh sao?…
câu truyện kể Trạch Nam trong giấc mơ kết hôn với Nam Thần, cậu bạn ngồi chung bàn. Nhưng Nam Thần lung lạnh lùng với cậu. Trạch Nam quyết tâm phải bắt Nam Thần cưới mình và cậu bày đủ mọi cách để kiến cậu ngồi chung bàn phải làm chồng mình...... liệu cậu có thể chinh phục được Nam Thần lạnh lùng này không? hay cậu phải từ bỏ....…
Tôi từng sống như một cái bóng. Từ sau biến cố năm ấy, tôi học cách giấu nước mắt, học cách mỉm cười dù lòng mình nát vụn.Người ta gọi tôi là " tiểu thư bất trị ", là đứa con gái có tất cả...trừ một quá khứ bình yên.Tôi quay lại trường, không đề bắt đầu lại, mà đẻ sống một năm cuối cùng cho trọn vẹn. Tôi không mong chờ gì cũng chẳng mong chờ ai.Nhưng rồi tôi gặp họ - những người không vì quá khứ của tôi mà quay lưng.Và anh, người con trai ấy...không nói nhiều, chỉ lặng lẽ ôm tôi khi tôi vỡ òa, và ở lại.Có lẽ..không phải mọi vết thương đều cần lành lại bằng thời gian. Có những vết thương, chỉ cần một người dịu dàng để xoa dịu là đủ.…
Khi hiện thực quá đỗi mệt mỏi, con người ta thường tìm về với quá khứ. Nơi có những kỷ niệm xoa dịu nỗi đau tất tả của ngày thường. Nhưng với Hạ Vân, quá khứ còn đau hơn cả hiện tại. Cô thà quay lưng lại, gồng mình, hứng chịu tất cả những mũi dao kia cắt sâu vào tâm khảm. Còn hơn quay lại khoảng trời ấy. Nơi ngập tràn hình bóng anh , chói lòa hào quang và cũng khó thở bởi đêm đen đặc quánh ấy. Có những lúc vô thức lái xe xuyên cả đêm đen, cô vẫn luôn lặp lại trong trong trí mình mãi một câu hỏi trong suốt 8 năm qua. Nếu có thể, em có còn yêu anh không?Và rồi, trốn tránh bao lâu nay như một cô gái ngốc nghếch. Cô gặp người ấy trong bộ dạng chỉ có thể diễn tả bằng hai từ" chó cắn". Vậy mà, anh vẫn đứng đấy, cười thật tươi. Mặc sức bóp nát trái tim cô, tiện thể chà đạp thêm đôi chút lòng tự trọng còn sót lại mảnh cuối cùng. Anh, anh cũng tàn nhẫn thật.…
Câu chuyện nói về 2 cậu nam sinh trường cao trung Kaharo Itsuki và Kou Kusabe.Đây là 1 bộ truyện Đam Mỹ,Trường học và nhẹ nhàng.Các nhân vật thường xuất hiện:Kaharou Itsuki:Học sinh năm II,trường cao trung XXX,Tự ti,vụng về,kuteKou Kusabe:Học sinh năm II,trường cao trung XXX,giỏi thể thao,điểm số đứng thứ 5 của lớp,hơi StundereYorokobi Nimasuki:Học sinh năm II,trường cao trung XXX,Stundere sương sương,hủ trong sáng,cục súc sương sươngMaika Lucka:Học sinh năm II,trường cao trung XXX,là chủ tịch của clb Mĩ Thuật,thông minh(chỉ đứng sau Kou)…
"Đỗ Hữu Thịnh, mày có biết cô Lan đặt tên này với niềm hi vọng gì không." "Hơ cái này còn phải hỏi à? Nhà tao có mấy anh em họ tên lần lượt là An, Khang, Thịnh, Vượng. Vả lại đây là ông nội tao đặt với niềm mỏi mấy đứa cháu sau này giỏi giang, sự nghiệp phát đạt. Mày hiểu không?" Nó ngả ngớn đáp lại."Không phải, mày phải hiểu cốt lõi vấn đề. Mày tên "Hữu Thịnh" cơ mà! Cô Lan hâm mộ nhà thơ Hữu Thỉnh đó, cô đặt tên này cho mày, là hi vọng sau này mày là một người tinh tế, giản dị, và sâu sắc đấy. Thế mà giờ mày nhìn mày xem, khác nào phụ lòng mong mỏi của cô không?" Tôi bĩu môi, liếc nhìn nó."À thì ra là thế. Thế mày thì sao? Chiêu Dương có nghĩa là gì?" Nó hất hất cằm hỏi lại tôi."Xì tên Chiêu Dương của tao, có nghĩa là mặt trời nhỏ tỏa ánh nắng rực rỡ đó, là mặt trời, mặt trời đó." Tôi nhấn mạnh, vênh váo lên với nó."Thì ra là mặt trời, thế thì sau này phải nhờ mày nhiều rồi."Tôi không hiểu ý nó lắm, quay lại hỏi với vẻ mặt lơ ngơ:"Có ý gì?""Vì gần mặt trời, thì tao mới "thịnh" được." Nó hấp háy mắt nhìn tôi.Tôi vội quay mặt đi chỗ khác, tránh để nó nhìn thấy khuôn mặt đang đỏ ửng của tôi lúc này...18.08.2023…