Bên Nhà Có Anh
Mãi đến sau này, rất rất lâu sau này, tôi mới biết anh chọn làm bác sĩ không phải vì đam mê cứu người hay nối nghiệp gia đình gì gì đó. Mà là vì... một câu nói vu vơ tôi từng bày đặt nói chơi hồi còn bé xíu:"Nếu sau này anh làm bác sĩ khám bệnh cho em thì tốt biết mấy... Như vậy em sẽ không còn sợ tới bệnh viện nữa."Anh lúc đó đang cầm cây kem, khựng lại giữa đường, nhìn tôi như thể tôi vừa nói điều gì đó rất quan trọng, rồi bật cười, nghiêng đầu hỏi:"Ủa? Sao nếu là anh thì em lại không sợ?"Tôi lè lưỡi, hồn nhiên trả lời như thể điều đó là điều hiển nhiên:"Tại vì anh khác người ta mà. Anh là người tốt nhất-tốt nhất trên đời luôn á! Có anh ở đó, em chẳng sợ gì hết. Kể cả cái kim tiêm to hơn cây chổi kia nữa!"Vậy là từ hôm đó, trong khi tôi đã đưa phần kí ức này đi vào dĩ vãng, thì anh lại âm thầm nuôi một giấc mơ trắng toát mùi cồn và ống nghe, chỉ để một ngày nào đó... trở thành "bác sĩ riêng" cho một đứa nhóc từng sợ bệnh viện hơn sợ ma...…