[Bách Hợp] Duyên Trời Phận Ta
Tôi vẫn nhớ những điều ta nói với nhau hôm đó. Còn chị thì sao?…
Tôi vẫn nhớ những điều ta nói với nhau hôm đó. Còn chị thì sao?…
"Trong những giờ phút tăm tối nhất của nỗi sợ hãi, chính sự kết nối và lòng dũng cảm của con người sẽ là ánh sáng dẫn lối cho ta vượt qua mọi cạm bẫy của số phận"…
vì quá vã nên t quyết định viết sếch để thỏa mãn ham muốn của mình,mọi người đọc vui vẻ nhé,chụt chụt 🫶…
Có những người đi qua tuổi trẻ như một cơn mưa đầu mùa - ngắn ngủi, nhưng khiến ta nhớ cả đời.Tám năm trước, họ gặp nhau vào mùa xuân. Một ánh nhìn vội vàng, một lời chào chưa kịp nói, một mối quan hệ chưa kịp bắt đầu... đã vĩnh viễn bị bỏ lỡ.Tám năm sau, định mệnh sắp đặt họ gặp lại trong một vụ án. Ký ức tưởng ngủ quên bỗng sống dậy, buộc cả ba con người - người bỏ đi, người ở lại, và người bị quên lãng - phải đối diện với những gì đã đánh mất.Mối quan hệ giữa họ chưa từng bắt đầu, nhưng cũng không kết thúc một cách trọn vẹn.Ký Ức Mùa Xuân là một lát cắt về tuổi trẻ: nơi nỗi nhớ kéo dài hơn thời gian bên nhau, và tình cảm thật sự luôn quay về, dù có muộn đến đâu.…
Ta ...fic này au hết í tưởng gòi nha..=((( Nói thật đọ .....hết í rồi ...dạo này bệnh tật rồi..mệt mõi làm đọ mấy cô.mấy chú..=((( Do vậy mà giờ văn vẻ gì nó bay hết chữ rồi... Có viết dở thì cho ta xin lỗi mấy cô mấy chú nha *cúi đầu*…
Trong cuộc sống đời thường của chúng ta, ai cũng đều sẽ có những tâm tư, tình cảm, điều mình nghĩ, vọng cầu mà không thể nói ra, không thể thực hiện được nên sinh ra ức chế thầm kín... đó chính là tâm ma của mỗi người. Còn nỗi lòng sâu kín nhất của W, đó chính là tình yêu thương vô bờ dành cho B.@chanh@…
mk thik thì mk phốt thui…