Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥
Lần đầu viết truyện, là fic luyện tay nên mong mọi người giơ cao đánh khẽ. Bình thường mình lười lắm, nhưng đói fic quá nên đành phải làm liều.Author: Mèo Lười or GummypanNotice: Nhân vật trong truyện không thuộc về tác giả, mọi diễn biến trong truyện hoàn toàn do trí tưởng tượng.Notice: Vui lòng không mang truyện ra khỏi Wattpad trong bất kì trường hợp nào khi chưa có sự đồng ý của tác giả.Xin chân thành cảm ơn.…
| If we didn't love each other before, this life I didn't have to regret ....I love you.......My Prince.... |..................... Do lần đầu viết truyện nên không có kinh nghiệm ạ , có gì góp ý cho mình nha ^^…
Thử cảm nhận tình cảm nam-nữ trong truyện mới này, sau khi có 3 bộ đam hoàn của au nha.Trong đây có chút yếu tố liên quan đến bệnh Covid ở hiện tại, vài yếu tố hư cấu để tạo nội dung cho câu truyện nên nhiều khi sẽ không thực tế và hợp lí.Mong mọi người ủng hộ, xem truyện giải trí vui vẻ nè. Đặc biệt bộ truyện này là cảm nhận của mình về giới spank hiện tại... Trong đó còn có những tình huống spank thực tế mình đưa vào tạo thành nội dung của câu chuyện.…
"đơn phương cậu ngoài đời và yêu cậu trong giấc mơ"tớ cứ tưởng rằng câu nói cậu yêu tớ chỉ nghe được trong mơ thôi?chiện tình lớp học thêm của em mèo bé cún(dựa trên real life của tác giả, tất nhiên là có 1 số tình huống tui tự viết, 5050 hehe)…
Đơn giản là những mẩu tin nhắn Mydei và Phainon gửi cho nhauCó sự góp mặt của các hậu duệTấu hài là chínhDelulu otp là 10OOC!-------------Tôi sẽ không nói cho mọi người biết là tôi bí văn nên cái fic này ra đời để kéo dài thời gian đâu:)) thiệt á…
Tôi thu gom đồ đạc vào chiếc ba lô.Khoác hờ chiếc áo bò bụi bặm, tay cầm chặt quai cặp nặng trịch.Tôi đóng lại cánh cửa căn hộ sẽ không bao giờ mở ra nữa, đi bộ đến trạm dừng xe buýt......Không gian vắng lặng đến hiu quạnh. Có lẽ tôi là người đón chiếc xe sớm nhất. CHỈ MÌNH TÔIÔm chiếc ba lô trước ngực, tôi ngồi vào hàng ghế cuối. THẬT TRỐNG TRẢIChiếc xe bắt đầu khởi hành rồi!Tôi đưa mắt liếc nhìn những hàng ghế trống phía trước, chiếc xe rung lắc thật dữ dội.Có lẽ quãng đường không dễ dàng như tôi mường tượng.Chợt ánh mắt tôi dừng trên khung cửa kính, mờ quá!Khung cảnh nhoè đi đến đượm buồn. TÔI ĐANG KHÓC SAO?Không hẳn. Tôi quên không đem theo kính thôi.Tôi im lặng đến khi xe buýt đến trạm dừng tiếp theo đón khách.Một vài hành khách bước lên xe với những chiếc va li nặng nề.Tôi bớt cô đơn rồi!Nhưng họ rời đi nhanh quá!TÔI LẠI CÔ ĐƠN RỒI!Tôi quyết không nhìn lại phía sau nữa.Nhưng chiếc gương xe cứ rọi lại cả quãng đường đã qua và hai bên lề lạnh lẽo.Tôi nhắm mắt.Chiếc xe dần đi chậm lại, vài tiếng còi vang lên não nề buộc tôi phải mở mắt. Tôi biết chuyến xe đã tới trạm cuối cùng, nhưng tôi chẳng thể đứng dậy nổi.TÔI ĐÃ BỎ RƠI THỨ GÌ LẠI PHÍA SAU SAO?Cửa xe hé mở. Một người soát vé tiến vào báo cho tôi xuống xe.Tôi lưu luyến quay mặt lại.Tôi nhận ra......TÔI ĐÃ BỎ QUÊN CHÍNH MÌNH MẤT RỒI...LƯU Ý: TRUYỆN CHỈ ĐĂNG TẢI TẠI WATTPAD.KHÔNG REUP KHI CHƯA CÓ SỰ CHO PHÉP CỦA TÁC GIẢ.…