Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥
Trong cuộc sống, mỗi người rồi sẽ đối diện với muôn vàn khó khăn, nhưng mầm cây trong đất chết mới đáng quý.Nhân vật "tôi" trong truyện không phải mảnh đời đau khổ nhất, nhưng là mảnh đời cố gắng kiếm cả ngày trời điều tốt đẹp duy nhất trong hàng ngànthứ đau khổ mỗi ngày để kiếm ra hạnh phúc!Tôi biết trong cuộc đời ai cũng khó khăn, nhưng thay thì bỏ cuộc thì hãy gắng lên, mỗi lần sinh ra mỗi lần khó, sống cuộc đời mình sao cho có giá trị.Nếu bạn không có ước mơ, hãy để tôi chắp cánh cho bạn. Nếu bạn cảm thấy đau khổ hãy để tôi ôm bạn vào lòng. Thế giới này khó quá, đừng gồng mình nhé, hãy vui vẻ lên nhé!…
Bình và Hiếu là hai người bị gia đình buộc cưới nhau vì gia đình Hiếu đã nợ gia đình Bình một số tiền rất lớn,nhưng vì quá đột ngột nên Bình và Hiếu không hề có tình cảm với nhau,nhưng một thời gian sống chung với nhau Hiếu đã nảy sinh tình cảm với Bình một chút,nhưng Bình vẫn rất lạnh nhạt với Hiếu và muốn biết sau này bọn họ ra sau thì mọi người hãy theo dõi bộ tiểu thuyết này nhé.…
Cũng không biết nói thế nào, để có thể gây ấn tượng cho mọi người ngay từ những dòng giới thiệu đầu tiên! Tôi chỉ viết ra đây những lời nói chân thật nhất! Xin chào, giới thiệu một chút! Đây không phải là một câu chuyện mà tôi tưởng tượng ra! Những điều mà tôi viết xảy ra trong cuộc sống của tôi! Tôi muốn viết lên đây, qua những câu chữ, để ghi lại những tháng năm tuổi trẻ cuộc đời mình! Trải qua những "thăng trầm" để rồi theo thời gian tôi (chúng ta) dần lớn lên, để có thể tự lập, một mình vươn cánh thoát khỏi vỏ bọc bay ra ngoài thế giới rộng lớn. Những suy nghĩ của tuổi mới lớn, những cảm giác của tuổi mới lớn! Tôi không chắc chắn, nhưng lại khá chắc chắn tôi cũng có thể hiểu được bạn! Tôi cũng như bạn! Chính tôi, đang phiêu lưu để tìm ra đường đi cho chính mình! "Cuộc sống là một chuyến hành trình phiêu lưu đầy ý nghĩa" Nào! Mọi người hãy cùng tôi.....…
Tên truyện: Đừng làm nữa, Trúc Tử vỡ ối rồi! (Tây Song Trúc Đồng nhân phiên bản Hiện đại)Thể loại: H + Givebirth + SMTác giả: GióBiên tập: RaphRAPH CÓ LỜI MUỐN NÓI:Chân thành cảm ơn bạn kieu****** đã gửi một số ý tưởng mà bạn Gió có sử dụng trong đoản văn "Đừng làm nữa, Trúc Tử vỡ ối rồi" này, thông qua Form Yêu cầu viết truyện được gửi tới cho Raph! Vì văn chương có hạn và hứng thú trồi sụt nên tôi đã chia sẻ kho dữ liệu đó tới cho những người có khả năng chuyển thể ý tưởng thành truyện tốt hơn, kết quả là nàng Gió đã ngắm được một vài ý tưởng hay ho và sử dụng chúng trong câu chuyện bên dưới. :p Link Form Yêu cầu viết truyện vừa đề cập:https://docs.google.com/forms/d/e/1FAIpQLSc7xOfCe9Ol0QhvpnI1_ux_uB42dYD6KITr8TO6Y75qOoxQVg/viewform?usp=sf_linkĐoản bên dưới sử dụng thiết lập nhân vật từ truyện Tây Song Trúc của tác giả Thập Cửu Dao. Những bạn chưa đọc nguyên tác truyện này thì Google nhé. Trong nguyên tác, kết thúc truyện là gia đình một người - một trúc, cùng đàn con nhỏ sống hạnh phúc với nhau. Thế nhưng, người và linh vốn khác biệt, Lục Hoàn Thành của nguyên tác cũng đã để lại cho chúng ta một câu hỏi chưa được giải đáp: Lục Hoàn Thành thấy thọ mạng của loài người mà nói thì chỉ là một chớp mắt trong dòng đời vô tận của Yến Sâm, vậy sau đó, thì hai người phải làm thế nào?"Đừng làm nữa, Trúc Tử vỡ ối rồi!" được xây dựng bối cảnh từ thắc mắc trên, tuy nhiên, trong giới hạn của một đoản văn, truyện sẽ không xoay quanh tâm lý cùng tình tiết truyện, mà chỉ xoay quanh 2 vấn đề: H và SINH TỬ. =))))))))))…
---Sau khi thi xong, tôi vội vàng thu dọn đồ đạc, lấy cặp chuẩn bị đi về nhà. Gần ba tiếng rưỡi ngồi trong phòng thi khiến đầu óc tôi quay cuồng, người mệt rã rời. Tôi chỉ muốn bước thật nhanh ra khỏi lớp, rời xa đống đề thi đau não kia.Vừa bước ra khỏi cửa lớp, chắc chỉ vừa đi được khoảng 2cm, thì...Tôi xém nữa thì va thẳng vào người của một bạn nam nào đó vừa đi ngang qua.Tôi khựng lại, bất ngờ đến mức tim như đập mạnh một nhịp. Nhưng chưa kịp phản ứng gì, thì cậu ấy chỉ... liếc nhìn tôi một chút rồi bỏ đi, không nói gì.Tôi vội vàng bước đi thật nhanh như thể chưa có chuyện gì xảy ra, rồi rẽ sang bên lớp kế bên - nơi bạn thân của tôi vẫn đang thi. Tôi đứng đợi ở đó, định bụng sẽ cùng bạn ấy về nhà cho đỡ buồn.Nhưng trong lúc chờ đợi, khoảnh khắc vừa rồi bỗng dưng quay lại trong đầu tôi một cách rõ ràng, khiến trái tim tôi lại đập mạnh như lúc nãy.Tôi bối rối quay nhìn xung quanh - và rồi chợt thấy bạn nam lúc nãy đang đứng ở xa phía gần cuối sân trường. Dù khoảng cách khá xa, nhưng tôi nhận ra rất rõ...> Cậu ấy cũng đang nhìn tôi.Chỉ trong vài giây, ánh mắt cậu ấy dời đi. Cậu quay lưng, bước đi, để lại trong tôi một cảm giác lạ lùng - như thể một điều gì đó vừa bắt đầu, dù chưa ai kịp nói với ai một lời nào.Lúc về, trong đầu tôi cứ mãi lặp đi lặp lại khoảnh khắc ấy. Một chút va chạm. Một ánh nhìn. Một thoáng ngập ngừng. Tôi cứ băn khoăn mãi: "Cậu ấy là ai nhỉ? Học lớp nào?"Tôi đem chuyện kể lại với vài đứa bạn. Sau một hồi tra hỏi và đoán già đoán non, cu…
Thanh xuân của mình, hãy yêu người mình thích, ăn những món mình yêu và làm những việc mà mình muốn. Thanh xuân chỉ có một, thanh xuân của mỗi người là thời khắc không ngừng sai lầm rồi sửa đổi. Có hạnh phúc, có khổ đau. Đây chính là những mảnh vụn cho tuổi thanh xuân bốc đồng của mình...và thời gian trôi nhanh đến mức chúng ta dường như không còn là chính mình nữa. Sống mà, phải vui lên.…
Vào một buổi chiều cuối thu hôm đó có đôi tình nhân nắm tay nhau trên cây cầu mà đôi tình nhân đó gọi đó là cây cầu tình yêu của riêng họ và cũng chính nhờ cây cầu đó mà họ đã gặp nhau lần đầu tiên và cũng nơi chứng kiến biết bao niềm vui và nỗi buồn của đôi tình nhân đó. - Mày còn nhớ mấy trỗ này không ? - cô gái tựa đầu vào chàng trai rồi chỉ tay về phía bãi cát phía dưới chân cầu - Mày bớt hỏi thừa đi, mà mày bớt gọi mày tao được không. - chàng trai đáp - Hôm nay mày ốm ah hay có bệnh gì ? . - cô gái đột gột đưa tay nên trán chàng trai - Tao bình thường, tao thấy tao với mày cũng lớn cả rồi, tao còn hơn mày 2 tuổi nữa, lại còn đang yêu nhau, mày thử ra kia xem có đôi nào như tao với mày không. - chàng trai gạt tay cô gái rồi bla bla - Thằng chó mày dám đánh tao, bọn nó yêu nhau thế nào kệ họ đi, tao không muốn bọn mình giống vậy, có tình yêu nào cũng giống nhau không thả thằng chó. - cô gái dùng tay đánh liên tiếp vào người chàng trai - Ừ rồi khác biệt thế tại sao ngày xưa mày lại đồng ý làm người yêu tao - VÌ ĐÓ LÀ YÊU.…
.Cậu ngồi yên đấy !.Cậu làm gì đấy , dừng lại ngay !.Cậu ăn cái này đi ! .Này!!! Sao không nói gì vậy ???. Thôi im lặng đi !!!.......Anh yêu em........…
Văn án: MễThẩm Thanh Đường và Hứa Kim Dã là hai loại người.Một người là cô gái ngoan ngoãn lớn lên trong sự nghiêm khắc của gia đình. Dáng vẻ, thần thái, mọi thứ đều yêu cầu nổi bật nhất, làm gì cũng đều phải làm đến tốt nhất.Một người là công tử nhà giàu trăng hoa, tùy tiện phóng đãng, đi ngược lại với quy tắc thông thường, kẻ đến người đi ở bên cạnh anh chưa bao giờ thấy anh thật lòng với bất kỳ ai.Thẩm Thanh Đường biết anh từ rất sớm, trông thấy anh từ xa trên sân bóng, anh ném một cú ba điểm vào rổ hoàn hảo và nhận được sự cổ vũ của toàn trường.Rất nhiều nữ sinh đến xem trận bóng, các cô ấy còn cầm theo nước, muốn đưa anh nhưng lại không dám.Người thiếu niên quá ư chói mắt, cho nên chỉ cần đến gần thôi cũng lo lắng mình không đủ tư cách.Bạn cùng phòng từng nói với cô rất nhiều lần: "Người như Hứa Kim Dã sẽ không thích con gái ngoan ngoãn đâu."Cô chỉ ừm một tiếng, không phản bác.Thấm thoắt thời gian trôi đi, dưới ánh đèn đường, cô khoác một cái áo khoác nam không vừa người, ánh sáng chỉ dừng lại đến vai người thiếu niên, Hứa Kim Dã vuốt trán cô, nhếch môi cười mang theo ý xấu: "Học sinh giỏi.""Hôm nay lại dạy cậu một thứ khác."***Hứa Kim Dã giành chiến thắng trong Giải đua xe MOTO GP(*), trong buổi phỏng vấn sau khi kết thúc cuộc đua, các phóng viên chú ý đến dây buộc tóc cherry trên cổ tay anh, hỏi có phải của bạn gái anh không.Anh cúi đầu, khẽ cười, ngón tay chạm nhẹ lên trái cherry nhỏ, trả lời: "Cái này à, lừa lấy của người ta."Sau này, có người trông thấy người ngồ…
Ngươi có từng thấy có thể đem danh nhân danh ngôn nghiêm trọng vặn vẹo thành già như vậy sư sao? Ngươi có từng thấy dụ khiến khả ái : đáng yêu học sinh mới nhảy vào trong hồ vì mình mò giầy lão sư sao? Theo các sư huynh sư tỷ nói: "Người này không thể nói lý, lời nói không thể tưởng tượng nổi, cho cuộc đời của chúng ta tạo thành liễu lớn lao ảnh hưởng! !" Người từng trải lời của quả thật lời nói thấm thía, trọng yếu vạn phần. Ta nghe mãnh liệt gật đầu, sư huynh sư tỷ, Bão Bão ~ ta quá có thể hiểu được các ngươi! Các ngươi phóng tâm mà đi thôi, các ngươi trước ngã, tự nhiên có chúng ta nối nghiệp. Của ta bốn năm đại học, nhất định chính là muốn hủy ở này cầm thú lão sư trên tay. Mẹ ta nói với ta, đại học không thể so với trung học, để cho ta mọi chuyện đê điều Nhưng là... ta đê điều đứng lên sao? Ngày thứ nhất cùng đạo sư khiêng thượng, ngày thứ hai cùng đại tiểu lớp trưởng chống lại Ngày thứ ba... chao ôi, không nói Nếu như trời cao cho thêm ta một lần cơ hội, ta chỉ hy vọng nói "Xin đem của ta "Đê điều" đại học kiếp sống trả lại cho ta!"…
Tôi đã sống được chính xác là mười hai năm, hai tháng và tám ngày (tính đến cái lúc tôi chuẩn bị viết cái thứ bạn chuẩn bị đọc đây). Đôi lúc tôi vẫn tự hỏi rằng tôi sống để làm gì cơ chứ? Đơn giản là chỉ để trải nghiệm mọi "cung bậc" và "mùi vị" của cuộc sống, xong rồi chết. Nhưng mà thôi, sao phải quan tâm tới những thứ xa vời mà người đời vẫn đang thắc mắc! Mệt não. Trời đã ban cho chúng ta cơ hội để sống, để cảm nhận thì sao ta không thử? Cơ mà sao mình viết cái này để làm gì nhỉ? Thôi lỡ gõ từng này chữ rồi thì cứ sáng tác vậy! Cố lên!…