HUNHAN
Ko biết…
"hwang hyunjin sao cậu cứ đi kè kè bên mình thế??"lần đầu mình viết nên có thể non tay mọi người thấy không được chỗ nào xin hãy góp nhẹ nhàng với mình thôi nheeee 🥹…
Một sự kể lể của bản thân tớ với các cậu. Những chuyện hàng ngày của tớ thì tớ sẽ đăng lên đây cho mọi người đọc và cảm nhận xem có ai giống tớ không nha…
Hình như ngôi nhà này chất chứa đầy rẫy đau khổ. Hình như người ta đều không hiểu tôi.…
@NyJing…
Câu chuyện vô cùng đơn giản và gọn lẹ .Dựa định là 100 chap mới hết .…
Nếu có ai đó hỏi mua ký ức đau đớn nhất đời bạn, đoạn tình cảm quý giá năm đó.Bạn có sẵn sàng bán nó không?Dù cho cái giá phải trả là quá đắt.Ha Rim đã đồng ý.Cô chỉ muốn quên đi ánh mắt ấy. Cái tên ấy. Và những năm tháng đơn phương không được nhìn lại.Đổi lại, cô trở thành người phụ nữ mà ai cũng say mê. Người đàn ông nào cũng muốn đến gần.Chỉ là... đến đúng khoảnh khắc họ sắp rơi vào lưới tình - họ đều lùi bước.…
Đây chỉ là câu chuyện xây dựng lại bằng kí ức còn sót lại của mình và mình của tương lại ( nếu thấy không hợp bạn nên thoát ra và chọn truyện khác thì hơn ) 😶Truyện được mình viết ra không chỉ để cho người khác đọc mà còn để lưu giữ nhật kí lại nhưng điều nhỏ nhặt ngày bé hay sức trẻ sôi nổi của thời cấp 2 rồi đến thăng trầm khi còn là học sinh cấp 3 và sắp tới đây là môi trường mới hoàn toàn khác với cảm giác mình có trước đó . Chính là cánh cổng trường đời - Đh…
Đọc đi rồi biết nha. Mong mn ủng hộ tác phẩm đầu tay cụa tui nha. Iu cạ nhà nhìu nhìu.…
Ngày hạ đó, nắng chiếu vàng ươm bên ô cửa số, chiếu lên nụ hôn đầu đời ngọt ngào, làm sáng rực lên cái tình yêu thuần khiết ngát hương cúc dại…
-Em rất nhớ anh nhưng anh là ai vậy??? Nửa kia sao?Có nhiều lúc chúng ta đi ngang qua nhau. Cả hai đều cảm nhận cảm giác ấy... nhưng chúng ta lại quay lưng đi mà không ngoảng mặt lại nhìn nhau.. Vì sao vậy? Vì chúng ta không quen biết nhau...…
Hải Băng lặng lẽ đứng trong góc tường , đôi mắt đau thương nhìn về phía hồ , chính là anh! Người cô đã từng yêu, từng hận, từng dành cả tuổi thanh xuân để đợi chờ một người...Anh đang ôm người con gái mà đau đớn thay, bao đêm nằm mơ cô chỉ ước ao được bao bọc trong vòng tay đấy. KHÔNG PHẢI LÀ CÔ! Sự thật luôn tàn nhẫn như vậy. Không muốn nhìn thêm một chút nào nữa, trái tim cô đau đớn , cô quay lưng rời đi, tự nói với trái tim mình : " Em thua rồi! Em từ bỏ anh! Từ bỏ 10 năm chờ đợi anh! Từ bỏ những tháng ngày tươi đẹp của chúng ta!…
" những câu chuyện về thời thanh xuân tươi đẹp của tôi"…
Author: HigoDesigner: Dâu/ ADT teamPairing: Victuuri (Victor Nikiforov x Yuuri Katsuki)Category: BL, ABO, humor, OOC, HESummary: "Macacchin, con sắp có em rồi đó, thích không?", Yuuri cưng nựng Macacchin đang yên vị trong lòng mình, thủ thỉ với nó.Macacchin dường như hiểu được ý của mama nó, ngay lập tức ư ử vài tiếng như thể hiện sự đồng tình. Yuuri một tay xoa đầu nó, tay còn lại thì xoa cái bụng đã hơi to lên được giấu dưới lớp áo len dày. Cậu nhìn ra ngoài. Tuyết bắt đầu rơi rồi. Nó gợi cho cậu nhớ về ngày đầu tiên cậu gặp anh ở suối nước nóng nhà mình. Lúc đó cũng đang là mùa đông mà nhỉ.... Nhanh quá. Những ngày mà cậu vẫn luôn tôn sùng Victor như một vị thần, rồi đến lúc Victor thật sự trở thành huấn luyện viên cho cậu, ngày anh tỏ tình với cậu, lần trao nhẫn ở Tây Ban Nha, và cả màn cầu hôn đầy xúc động của Victor trong đêm cuối cùng của giải Grand Prix Finale nữa. Mọi thứ cứ trôi qua nhanh thật nhanh, đến mức mà cậu chẳng kịp nhận ra. Yuuri nhìn xuống thân dưới của mình, nhẹ nhàng nhắn nhủ với món quà mà cậu đã chuẩn bị suốt ba tháng nay."Ước gì ngày Giáng Sinh này cũng tới thật mau nhỉ..."-----------------------------------------------------Happy birthday, Victor NikiforovThankiu Dâu- chan/ ADT team vì cái bìa xinh xỉu nạ ❤❤…
Viết để nhắc nhở 1 phần kí ức trong cuộc sống…
Câu chuyện kể về một quán cafe có nhiều drama.…