[KEPAT] Tiệm bánh của một Pháp sư
"Em là một pháp sư nhỏ, anh là vị khách đầu tiên của tiệm bánh đó. Chúng ta gặp nhau là do định mệnh"…
"Em là một pháp sư nhỏ, anh là vị khách đầu tiên của tiệm bánh đó. Chúng ta gặp nhau là do định mệnh"…
Đơn phương…
không phải câu truyện nào cũng có cái kết đẹp nhưng ta có thể viết lên hồi kết của câu truyện đóhãy theo chân 'sakaki kai' cậu là một nhà văn và là hỏa kiếm sĩ đời thứ 3 sau kamijo và kamiyama touma, sau một sự cố về quyển sách ở cấm thư anh bị đưa vào thế giới của danganronpa (2 năm trc thảm họa) tuổi của bản thân anh ấy bị thay đổi cho phù hợp độ tuổi học sinh trường hope peak, hãy xem một nhà văn viết lại cái kết của câu truyện và hành trình đầy gian nan này…
𝔂𝓸𝓾 𝓪𝓻𝓮 𝓶𝔂 𝓿𝓲𝓽𝓪𝓶𝓲𝓷…
Tình cảm là thứ không thể miễn cưỡng. Những người yêu nhau, dù xa nhau đi mấy cũng về với nhau. Quan trọng là người trong cuộc có dũng cảm ở bên cạnh nhau hay không. Đối với Diệp Kha và Từ Lạc mà nói, đã không ở bên nhau bao nhiêu năm trời, nhưng khi cả hai trưởng thành, gặp lại nhau, mới biết mình yêu đối phương đến mức nào, để rồi tiếp tục... lửa tình bùng cháy.Thanh xuân của Từ Lạc xoay quanh một chàng trai, là mỗi ngày nhìn chàng trai ấy qua khung cửa, là âm thầm thích anh, là giúp bạn mình theo đuổi anh. " Ngõ vắng quanh co, đã bao lần chạm mặt nhau, đã bao lần chúng ta đi ngang qua nhau, đã bao lần chúng ta quay lại mà không thấy nhau. Gặp lại chính là duyên số, vậy chúng ta yêu thêm lần nữa đi anh."" Không cần yêu thêm lần nữa. Bởi anh vẫn luôn yêu em"Truyện này là truyện đầu tay của mình. Mình đã lấy hết dũng cảm để đăng đấy nữa!! Mình không chuyên văn, cũng chưa từng trải qua bất cứ cuộc tình nào nên truyện chắc chắn có nhiều thiếu sót, mong các bạn đọc lượng thứ. Câu chuyện này bắt nguồn từ trí tưởng tượng của mình và cảm xúc từ nhiều mối tình mình được chứng kiến. Chúc bạn đọc vui vẻ. Thân ái.…
Cặp đôi chính - Raptor (nữ) x Spada (nam)Giao lưu các cặp khác (đa thể loại) cùng Raptor và Spada qua livestream TED Talk nấu ăn của Raptor và Spada…
Bốn năm thích cậu.Bốn năm tương tư cậu.Bốn năm lưu luyến cậuBốn năm lặng lẽ nhìn cậu...Ngày cuối cùng của đơn phương...cũng đã đến.…
Tình yêu của cậu đối với anh đã vượt qua tất cả những khó khăn những rào cản xã hội. Mọi người ai cũng nói là cậu không nên yêu anh. Hai người không nên ở bên nhau. Nhưng cậu đã chứng minh cho mọi người thấy hơn tất cả mọi người anh là người phù hợp nhất với cậu. Cậu cho mọi người thấy tình yêu của cậu và anh không giống như những gì họ nghĩ. Đó là tình yêu chân thành xuất phát từ con tim.Cậu Perth Tanapon yêu anh Saint Suppapong hơn tất cả mọi thứ trên đời...…
"Tôi mất cả thanh xuân để yêu em, nhưng không đủ dũng khí để giữ em ở lại."Sơn Thạch là ca sĩ chính của một ban nhạc nổi tiếng, người luôn dùng âm nhạc để kể những câu chuyện chưa từng nói ra. Trong buổi diễn cuối cùng của chuyến lưu diễn lớn nhất đời mình, anh trình bày một bài hát mới - bài hát được viết dành riêng cho Trường Sơn, người mà anh yêu sâu đậm nhưng chưa bao giờ đủ can đảm thổ lộ.Tình yêu của Sơn Thạch là những lần lặng lẽ ngồi bên Trường Sơn, nghe cậu tâm sự về những áp lực của cuộc sống. Là những tin nhắn đêm khuya, những câu hỏi không lời đáp, và cả những khoảnh khắc mà anh chỉ biết nhìn cậu dần gục ngã.Bài hát ấy không chỉ là lời tạm biệt dành cho Trường Sơn, mà còn là lời tạm biệt với chính mình - một Sơn Thạch từng yêu đơn phương, từng hy vọng, và từng đau đớn khôn nguôi."Khúc Ca Cho Em" là câu chuyện buồn man mác về tình yêu không lời, về những nỗi tiếc nuối không bao giờ được bù đắp, và cách một trái tim học cách yêu, học cách buông bỏ qua từng giai điệu.…
"Có lẽ trong cuộc đời của mỗi người ai cũng đã từng trải qua cảm giác yêu đơn phương là như thế nào...có những cuộc tình có kết quả tốt đẹp nhưng cũng có những mỗi tình lại không được như mong đợi. Có những người yêu nhưng không thể nói, có những người lại không thể đáp trả..."…
Rào trước:Bộ này sẽ có H(hoặc không vì tác giả thích thế).Tác giả bị ngu, nhiều lúc rối loạn ngôn ngữ, type sai chính tả, lặp từ, dùng từ không hợp lí.Mong quý độc giả thông cảm và góp ý nhiều hơn. Mình xin chân thành cảm ơn ạ!…
Pairing: Non-cp, All cp,... P/s: Chú ý tên chap mà né NOTP, không đục thuyền nhé, thân.…
thanh xuân của bạn như thế nào. Và thanh xuân của tôi ra sao, đã xảy ra những chuyện trùng hợp thế nào với crush của tôi... Tôi đã giấu tình cảm của mình vì lý do gì... Người đó có đáng được tôi chú ý như vậy?...…
Nhật kí của kẻ si tình.Tác giả: TngViee Truyện được đăng duy nhất trên Wattpad vui lòng không mang đi nơi khác.…
[tổng hợp oneshot][Đọc kỹ warning ở chương đầu]Author: CuSO4Couple: Tấn Khoa x Phoenix (Updating)…
- Ai cũng nói với mọi cô gái rằng: Đừng yêu con trai bằng tuổi ! Đối với Mai Trang cũng vậy ! Nên dường như cô đã suýt đánh mất chàng trai luôn bên cạnh cô, chàng trai cô yêu mà cô lại không biết ... liệu yêu chàng trai bằng tuổi có thực sự tồi tệ như người đời vẫn nói ???? Hãy đón xem truyện của mình nhé !!!…
"Bao giờ cậu ấy mới thích tôi?""Cậu ta ghét tôi rồi..""Ngại lắm, không tặng đâu""Tôi thừa nhận, tôi thích cậu...""Xin lỗi..""Xin lỗi, xin lỗi, tôi làm hỏng thanh xuân của cậu rồi.."Tình trạng: Đang tiến hành…
Minh Hiếu-một chàng trai mang trái tim đầy vết rách từ tình thân, tình bạn và tình yêu. Cậu chọn kết thúc tất cả bằng một bước chân giữa dòng nước dữ. Nhưng số phận lại không để cậu ra đi dễ dàng.Đăng Dương-người lạ với ánh mắt dịu dàng nhưng sâu thẳm. Anh đã giữ lấy Hiếu ở ranh giới sinh tử, rồi giữ cả trái tim mình bên một con người tưởng chừng đã chết trong tâm hồn.Họ sống cạnh nhau trong những ngày không tên. Dương yêu trong im lặng, Hiếu sống như kẻ mất trí. Và rồi... Hiếu rời đi.Bốn năm sau, một khúc nhạc vang lên giữa sân khấu sáng đèn... hai ánh nhìn cắt qua đám đông, câu chuyện xưa lại bắt đầu... lần này, là với tất cả yêu thương.…
Tớ là Pon đẹp trai *・゜゚・*:.。..。.:*・'(*゚▽゚*)'・*:.。. .。.:*・゜゚・*…
Trong câu truyện kể về mối tình giữa Y/n và Quý Jiro, sự gặp mặt bất ngờ dẫn đến mối tình không thể chia cắtMọi chuyện là như thế nào mọi người cùng đón chờ nhéĐây là câu chuyện hư cấu hoàn toàn không có thật, chúc mn đọc chuyện vui vẻvui làm không reup đi bất cứ đâu, cảm ơn mn nhìuuuu…