Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥
Tên: Ngõ Vắng Thanh XuânTác giả: Trịnh Nhã SưThể loại: đam mỹ hiện đại, trưởng thành, tri kỷ hóa tình nhân, ngược.Couple: Tần Kiến Vân, Tịnh Hạo VânTình trạng: đang tiến hànhVăn án:Cùng nhau trưởng thành, cùng nhau hẹn ước rằng cả đời làm tri kỷ. Nhưng không thể ngờ, thứ tình cảm cấm kỵ dần dần xâm phạm "tri kỷ". Hoảng loạn, cậu rời xa hắn. Nhưng thứ tình cảm cấm kỵ đó đã xâm nhập vào máu thịt cậu, xa hắn rồi cậu càng đau đớn. Bất chấp rào cản xã hội, hắn tìm đến cậu, cho cậu hi vọng. Hạnh phúc tưởng chừng đến nhưng thật chất là đau thương. Liệu rằng sau cơn mưa trời lại sáng hay là sau cơn mưa tất cả đã bị phá hủy?…
"Mưa đầu mùa" là tổng hợp những đoản viết theo ngôi thứ nhất, nói về cảm xúc tuổi trẻ. Cái tuổi mới chập chững bước ra đường đời, không may gặp phong ba bão táp. Nhưng, có mưa sẽ có tạnh, cơn mưa nào rồi cũng qua, quan trọng ai là người có kiên trì đi đến cuối con đường, ai là người trú mưa tụt lại đằng sau, ai là người gục ngã mà mãi không đứng dậy được..."Mưa đầu mùa" gồm các phần với ý nghĩa:Bồ công anh: Nuôi dưỡng ước mơ.Mạn châu sa: Cùng một gia đình, tưởng gần lại xa.Phượng vỹ: Tình học trò.Hạnh đào: Sự hi sinh thầm lặng.Oải hương: Tình yêu thủy chung son sắt, khắc khoải, đợi chờ.Mặc Hạ.…
Văn án: Tiêu Linh Vũ gần nhất ẩn ẩn cảm thấy bên người tỳ nữ Trầm Ca không bình thường lắmNàng như có biết trước năng lựcNhưng lại tìm không ra của nàng sơ hởThẳng đến hôm đó đi sănHắn tại núi rừng bên trong lạc đườngTrong bụng đói, hái được cái quả dại vừa muốn hướng miệng bên trong nhétTrầm Ca không biết từ nơi nào xông ra, nói: Chớ ăn, ngươi khi còn bé bị cái này hạ độc chết quáTiêu Linh Vũ: ...Nữ chính: Ta cũng không phải là biết trước, chỉ bất quá kiếp trước ngươi vừa chết ta liền trùng sinh, thực tế sợps: Dễ dị ứng thể chất nam chính vs mỗi ngày đều đang lo lắng chủ tử có phải hay không lại muốn treo nữ chínhNội dung nhãn hiệu: Nữ cường ngọt vănLục soát chữ mấu chốt: Nhân vật chính: Trầm Ca, Tiêu Linh Vũ ┃ vai phụ: Tiêu Linh Tinh, Tố Khê, Lộc Minh, Minh Diễn ┃ cái khác:…
"Đau không, thế này chắc không đi được nữa rồi" Bảo lo lắng đỡ lấy chân Ngọc xem xét, đôi mắt đẹp đẽ khó lòng giấu nổi nỗi xót xa.Ngọc ngẩn người, ánh mắt dừng lại trên gương mặt thiếu niên đem theo chút sững sờ, một giọt nước mắt chảy xuống má đọng lại ở cằm.Ngọc chợt oà khóc, ôm chầm lấy cổ Bảo, nói vài lời cuối như thể sắp chia li" Tao xin lỗi, là tao liên lụy mày, mày chạy đi, nhanh lên, cứ mặc tao" Giọng Ngọc gấp gáp, Ngọc không thể để Bảo vì mình mà gặp nguy hiểm "Đùa gì vậy, sao tao bỏ mày được, tao đã hứa sẽ bảo vệ mày mà" Bảo nhẹ nhàng xoa đầu Ngọc, khẽ mỉm cười dịu dàng hệt ánh sáng xua tan tăm tối đang bủa vây, làm lòng Ngọc chợt ấm áp"Lên đi, tao cõng mày"…
Giữa cái giá lạnh cắt da cắt thịt,khói sương mờ ảo hòa cùng những bông hoa tuyết đầu mùa ở Sa Pa,Trịnh Quốc Thịnh đưa hai tay xoa vào nhau,chốc lát lại xoa xoa cơ thể nhằm giữ cho bản thân một thân nhiệt ấm,cậu không nhìn Hạ An,đôi mắt đen láy đăm chiêu ngước nhìn bầu trời đêm lấp lánh ánh sao nơi đỉnh đồi lộng gió,giọng nói trầm ấm vang lên tựa như rót mật vào tai,một câu có thể khiến trái tim thiếu nữ bồi hồi từng nhịp đập rộn vang,thổn thức lần đầu biết yêu,bên tai Hạ An nóng bừng:"An,sau này tao muốn trở thành đại bàng,tự do tự tại,dám nghĩ dám làm,dũng cảm tiến về phía trước theo đuổi đam mê."Hạ An chậm rãi từng chữ:"Vậy thì tao muốn trở thành bầu trời."Quốc Thịnh nhìn cô thiếu nữ bên cạnh đang run lên vì lạnh,gương mặt có chút đỏ, khẽ nhắc nhở một câu:"An nhỏ của tao,tao không muốn ngày này của 10 năm sau con cháu của chúng ta sẽ tới đây khám phá bức tượng thiếu nữ hóa đá đâu,ngắm tuyết thế là đủ rồi,mau trở về thôi"Hai bóng người một cao một thấp sóng vai nhau rảo bước ra về,không ai nói thêm lời nào:Đại bàng và bầu trời vốn là hai thứ luôn tồn tại song song,bất di bất dịch,một bên được mệnh danh là chúa tể của bầu trời,một bên lại là bàn đạp vững chắc cho đối phương vỗ cánh chao liệng.Đại bàng sải cánh trên nền trời cao,trời cao vì đại bàng mà tỏa sáng;hai thái cực ấy tương trợ lẫn nhau,gắn bó không rời.Cậu biết,cô cũng biết...…
Mùa hoa năm ấy có nét chữ thanh xuân in lại trên trang vở, có màu nắng cháy đến chói mắt, có cả cơn mưa rơi vương lại bên hiên nhà. Và hơn hết có dáng hình cô gái ấy, tiếng cười trong vắt quấn quýt trên vai anh. Mỗi khi cô cười, khóe mắt sẽ cong cong tựa vầng trăng mới mọc, ánh sáng long lanh nơi khóe mắt, rực rỡ như chứa cả trời sao.…
Vào một trời thu ở hà nội có một cô nàng dáng người nhỏ nhỏ đang bước trên nhưng lá cây khô rụng, tiếng lá kêu rắp rắp khiến cô thích thú. Nó khiến cô suy nghĩ về một thời tuồi thơ huy hoàng của mình. Cô lặng lẽ nhìn xuống chiếc đồng hồ màu nâu nhạt cute hột me hoảng hốt"trời quỷ thần mẹ ơi, cái gì mà còn 5p kiểu này là bà chủ nhiệm bà ý ghim vào trong sổ rồi. con mới vào lớp thôi mà. lá với chả cỏ hận đàn ông" Cô hét lớn chạy một mạch thật nhanh như người yêu cũ lật mặt. Mà cô đã làm gì có người yêu, cũ với kèo gì tầm này. May mà cô kịp tới để điểm danh.…
[Preview]:Anh đứng trước mặt tôi,thở hổn hển. Mồ hôi toát ra thẫm đấm sơ mi và mái tóc. Ngay cả lúc này mà anh vẫn đẹp trai thế sao!Tôi chỉ ngây ngốc nhìn. Rồi không một chút chần chừ,anh bước tới,động tác mạnh mẽ và dứt khoát,anh ôm chầm lấy tôi và nói từng chữ: "Em biết không,thói quen duy nhất mà anh không thể từ bỏ đó chính là không ngừng yêu em..."P/s: Mong các bạn đón đọc nha 😍 Cho tớ cái nhận xét nữa ahihi😘 Tạo động lực cho tớ nữa đi cc😭…
Anh chưa từng nói yêu tôi.Lúc đi cùng anh tôi nói "nhưng thế này giống chúng ta đang hẹn hò quá nhỉ"Anh"cậu nghĩ như vậy thì cho lại như vậy đi".....Người ta hỏi anh"Cậu và Didi yêu nhau?"Cậu trả lời "đến tìm tôi chỉ hỏi như vậy?"----------- Từ đầu đến cuối anh chưa từng nói yêu tôi1 tháng khi xác định quen hệ tôi hỏi anh "anh yêu em không?"Anh trả lời "vô nghĩa"2 tháng khi quen nhau "anh yêu em đúng không?" Anh trả lời "ấu trĩ"Lần cuối cùng tôi hỏi anh "tại sao anh chưa bao giờ nói yêu em hay thích em?"Anh trả lời "có cần không?"…
Văn án:Mộc Thanh Sương nhặt được đầu "Bạch nhãn lang", ăn Mộc gia mười năm mễ lương sau, không những cự không nhận lãnh "Mộc Thanh Sương đồng dưỡng tế" thân phận này, còn đeo nàng đi mộ binh chỗ ứng võ tốt thi tuyển.Mộc Thanh Sương chán nản nắm vuốt điểm binh quân thiếp, cười lạnh phất phất tay nhỏ: Cút đi, phóng sinh ngươi.Năm năm sau, cái kia bạch nhãn lang treo uy phong lẫm lẫm "Ưng Dương tướng quân kim lệnh" giết cái hồi mã thương, cùng Mộc Thanh Sương đấu trí đấu dũng đấu không muốn mặt mấy chục hiệp sau, khí thế hùng hổ đưa nàng điêu trở về tướng quân phủ.Mộc Thanh Sương: Bạch nhãn lang ta cho ngươi biết, ngựa tốt không ăn đã xong a!Hạ. bạch nhãn lang. Chinh: Nếu là bạch nhãn lang, như thế nào lại ăn cỏ?Tân hôn hôm sau, Mộc Thanh Sương nện giường --Bạch nhãn lang quả nhiên không phải ăn cỏ!Giờ ác bá lớn lên sợ dưa gia đình bạo ngược thổ hào đại tiểu thư nữ chính vs ngạo kiều nhất thời thoải mái truy vợ đường dài dằng dặc, trung vợ như chó điêu vợ như sói tướng quân nam chínhTiểu kịch trường:Nhập ngũ đêm trướcHạ Chinh: Ngươi tự tay đan đầu kia đồng tâm gấm đai lưng. . .Mộc Thanh Sương cười lạnh: Chớ khẩn trương, dệt cho nhà cẩu tử cắn chơi, sẽ không cố gắng nhét cho ngươi.Năm năm sauHạ Chinh rốt cục cướp đi năm đó nhường hắn ngấp nghé đến đỏ mắt đầu kia đồng tâm gấm đai lưng.Mộc Thanh Sương: Đã sớm nói, kia là cho. . .Trụ quốc Ưng Dương đại tướng quân Hạ Chinh nắm thật chặt cây kia đai lưng, bình tĩnh tỉnh táo phát ra "Ô uông" một tiếng.Nội dung nhãn hiệu: Tình hữu độc chung ô…
Tuổi thanh xuân là tươi đẹp, nhưng tuổi thanh xuân của một người có thể bình thản, cũng có thể rực lửa anh hùng; có thể trôi qua vô vị để rồi hối tiếc, cũng có thể bước tiếp những bước vững vàng tới tuổi thanh xuân huy hoàng tráng lệ! Thanh xuân của tớ bởi có cậu nên mới đẹp như thế, cũng vì cậu nên tớ mới không thể đành lòng quên đi!!!…
Hmm..ai trong chúng ta cũng sẽ có một khoảnh khắc mang tên thanh xuân nhỉ. Đứa con tinh thần này được ra đời trong lúc tớ chợt nhận ra thanh xuân trôi nhanh lắm. Nó chỉ đơn giản xoay quanh về những người bạn trung học phổ thông, từ những con người đến từ các ngôi trường trung học khác nhau không quen biết đến xem nhau như một gia đình, như là những người thân ruột thịt. Đôi khi những xích mích xảy đến lại khiến những con người trong độ tuổi tràn đầy sức xuân này hiểu nhau thêm.…
Cậu biết cô lúc cả hai 5 tuổi. Đến nay, họ đã làm bạn thân 12 năm. Cậu đối với cô như đối với một thằng con trai đúng nghĩa. Cô đối với cậu, một chút tình cảm cũng chả có. Liệu mối quan hệ " bạn thân " này còn có thể kéo dài? Liệu họ có nhận ra được những cảm xúc kì lạ mà bấy lâu nay họ chưa từng nghĩ đến?..Cảm xúc giữa họ tựa như cánh hoa anh đào bay trong gió, nhẹ nhàng, thân quen...…
"Tôi thích cô ấy" Một cô gái nghiêm giọng nói với tôi. Tôi nhìn hình bóng trước mắt, cảm nhận được sự chân thành, chỉ cười khẩy và lắc đầu nhẹ, cô gái này thật sự đang nghĩ gì vậy."Em biết mình đang nói gì không?"" Tôi biết rất rõ, bản thân đang nói gì và làm gì."Nhìn dáng vẻ nghiêm nghị đó của em, tôi lại bất giác nhớ về những hành động nhỏ nhất của em với người em thương. Từng cử chỉ, từng lời nói em dành cho cô gái kia đều rất ân cần, ôn nhu đến lạ, cô ăn như thế nào, ghét ăn cái gì, tất tần tật mọi thứ của người con gái kia, em đều biết cả.Tôi nhìn em, vờ cợt nhả, giọng điệu đểu cáng:" Ha? Em nghĩ em làm được gì cho cô ấy?"" Làm được những gì đang làm, khiến cô ấy hạnh phúc với danh nghĩa vợ chồng!"…
Chỉ là tôi muốn viết lên những tâm sự của tôi dành cho người mà hằng ngày tôi vào trường mong muốn gặp và muốn được quan tâm hằng ngày kể từ khi tôi gặp bạn ấy vào mùa hoa đào năm 2017...…
Tô Hòa sống 17 năm trên đời, cô cứ nghĩ bản thân là người hạnh phúc nhất.Cô không tài giỏi, tính tình có chút không tốt nhưng cô có gia đình, ba mẹ yêu thương cô. Cô có người bạn thân thiết đáng tin cậy.Nhưng cô nào biết sau mặt biển phẳng lặng ấy là một đợt sóng lớn. Biến cố ập đến gia đình cô. Gia đình cô tan vỡ, cô nghĩ mình đã mất đi tất cả.Cả thế giới quay lưng lại với cô. Người từng nuông chiều cô lại bỏ rơi cô, không tin tưởng cô. Cô cảm thấy thế giới của cô như sụp đổ.Cô học cách trưởng thành, cô khiến bản thân mạnh mẽ hơn. Từ một cô bé ngây thơ hồn nhiên, cô trở thành một người thành thục trong mọi việc.Cô luôn nghĩ bản thân sẽ như vậy một mình, nhưng anh từ đâu xuất hiện bảo vệ cô, phá tan lớp vỏ bọc cô cố gắng xây dựng, trao cho cô hơi ấm mà cô tưởng chừng sẽ không bao giờ có được nữa.Cuộc đời như là ống kính vạn hoa, luôn có sự bất ngờ không cách nào dự đoán trước.…