Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥
Mùa hè đã qua mà chúng ta chưa thể nói lời tạm biệt là một câu chuyện về tuổi thanh xuân được xuất bản từ năm 2007, và được chuyển thể thành phim điện ảnh vào năm 2014."Chừng nào kí ức về mùa hè ấy vẫn còn, thì chừng ấy, chúng tôi vẫn sẽ không hề cô độc""Sống mà cứ để quá khứ níu lấy chân thì hiện tại còn gì là ngọt ngào""Tương lai là của người lớn. Tương lai của trẻ con là người lớn. Nhưng còn tương lai của người lớn thì sao?"…
Ai đi qua thanh xuân mà chẳng say đắm một người rồi cho rằng, cả đời nhất định phải là người ấy! Nhưng khi thanh xuân qua đi rồi, người cũng cứ thế mà vụt mất, chỉ còn lại mình ta lạc lõng giữa nơi mang đầy kỉ niệm của kẻ cũ người xưa ấy, chơi vơi đưa tay níu lấy từng giọt hạnh phúc đã từng vơi đầy mà mỉm cười an yên.Thì ra, cũng có lúc bản thân lại yêu một cách trân thành và cuồng nhiệt đến thế, để đến tận bây giờ, vẫn chưa dám lại một lần nữa nghoảnh lại nơi tình yêu vun đầy ấy !…
Cách thức yêu đương của học sinh ưu tú khác người thường đến thế nào? Học bá lạnh nhạt, nghiêm túc, lý tưởng cao cả là học, học, học. Về cảm xúc, ngây ngô như tờ giấy trắng. Về dỗi hờn nũng nịu, là cao thủ trong cao thủ.Học tra tinh thần xán lạn, tính cách vui vẻ, có tác dụng nhiều nhất khi tấu hài. Ưu điểm là khiến người khác thoải mái vui vẻ, khuyết điểm duy nhất là học không vào. Học bá x học tra, mỗi ngày chuyện cười không hồi kết.…
Mưa làm trôi đi màu ký ức, gió thoảng nhạt mùi hoài niệm, kỷ vật đã mục nát, bóng người cũng đã sớm tiêu tan, níu kéo chi một hơi thở tàn?Mong người mãi hạnh phúc cho đến muôn đời về sau, ta nguyện mãi nơi đây dõi theo người cho đến tận kiếp phù du.Đáng tiếc thời gian sẽ bào mòn tất thảy mọi thứ, dằn vặt ngày qua ngày rồi tháng qua tháng, thể xác lẫn tinh thần đã không còn trụ nổi nữa. Thôi thì hẹn người ở một nơi nào đó không phải thế giới này, cũng không phải thân phận này, chúng ta sẽ bắt đầu lại.Sẽ lại yêu nhau như thuở hồng hoang ngàn vạn năm trước.…
Nỗi trống rỗng bủa vây lấy người, nỗi đau đớn như xé toạc cả trái tim. Muốn sớm thoát khỏi chốn này, nhưng chấp niệm lại níu giữ người ở lại. Trái tim mỏng manh như thủy tinh nhưng tâm trí lại tỏ ra rắn rỏi như sỏi đá. Nỗi đau tê tái như xé toạc cả làn da, mà bề ngoài lại tỏ ra chẳng có gì. Nắm lấy tay người được không? Em có thể đi cùng người chứ? Dù có phải chiến đấu với những đêm thức trắng hay thậm chí kéo dài cả trăm năm, lang thang trong đêm đen trống vắng tối tăm mà không lối thoát, em vẫn mong một ngày nào đó, người có thể bước khỏi chốn này.…
truyện lấy bối cảnh của hàn quốc vào những năm 1990thành phố trong truyện là một thành phố biển hư cấu. có nhiều chi tiết không sát với thực tế.nhân vật trong truyện không thuộc về tôi.giới hạn độ tuổi: 13+ cảnh báo: lowercase (cân nhắc trước khi đọc. vì tôi sử dụng chữ thường, nghĩa là tôi sẽ không viết hoa đầu dòng, kể cả sau dấu chấm và danh từ riêng)bất cứ ai đã đọc tác phẩm này và để lại cảm nhận thì tôi đều rất vui.…
Tôi có sở thích sưu tầm đồ cổ. Hôm nay tôi đến cửa hàng đồ cổ ở cuối phố đi dạo một vòng như thói quen hằng tuần. Lần này có thu hoạch. Một chiếc rương làm từ gỗ tuyết tùng màu đỏ nâu được chạm khắc tinh xảo nhuốm màu thời gian. Ông chủ bảo tôi rằng rương được khoá cẩn thận và có vẻ người chủ cũ rất nâng niu nó, cũng không hiểu sao lại bán đi. Tôi bỏ 1 triệu won mua nó từ tay ông chủ đi kèm theo chiếc chìa khoá phần đuôi được khắc hình hai con cá đuôi dài vờn nhau.…
"Cổ tích nói em vì tình yêu mà cam tâm chịu cạnAnh cũng có thể vì em trầm mình vào biển sâu" >Rate: MSơ lược:Lúc trước rất thích "Mỹ Nhân Ngư" của Lâm Tuấn Kiệt nên cứ thế viết ra....Câu chuyện này là hồi ức về tình yêu của một chàng tiên cá.Có những thứ, chỉ khi mất đi, mới biết thế nào là trân trọng.Có những điều, một khi đã vụt qua, vĩnh viễn sẽ không thể níu lại được.Tình cảm chẳng qua là một ván cượcCó kẻ thắng, người thuaCó người đặt cược tuổi xuânCũng có người đặt cược một đời…
Cậu và hắn, hai mảng trời khác nhau, hai đẳng cấp khác nhau, duyên tới họ gặp nhau, yêu nhau, khiến thân thể cả hai hòa làm một, dù sóng gió ra sao nếu có duyên nhất định sẽ quay trở về bên nhau !Không quan trọng níu giữ nhau ra sao, quan trọng là nếu trong lòng có nhau vốn dĩ có thể coi như cả đời nằm trong tim nhau.........Có H, happy ending, ngược Kyung :v .......…
Khi Lâm Liên kết hôn với Trạm Liêm là một người giàu có, lúc ấy anh ta lấy thân phận là một người bình thường, ai cũng nói rằng chắc hẳn kiếp trước cô ấy đã đốt cao hương nên kiếp này mới được gã cho một chàng trai ưu tú như vậy, đến cả cô ấy cũng nghĩ như vậy. Sau một năm chung sống, anh ta rất yêu cô, chiều chuộng và nâng niu cô. Cuối cùng cô cũng đã yêu anh ta.…
7 năm! Từng nói, từng cười, từng yêu... Chỉ là... đã từng mà thôi. 7 năm thanh xuân chỉ có duy nhất mình anh. Anh vẫn luôn như vậy, chưa từng tin tưởng em. Vì câu nói của cô ấy, chúng ta.... đã đánh mất nhau. Thời học sinh, ngày ngày bên nhau, cùng học, cùng chơi. Lớn lên, cùng nhau cố gắng, đi sớm về muộn, chăm chỉ kiếm tiền chỉ vì.... muốn nhanh chóng được ở bên nhau. Lúc anh nói chia tay, em không níu kéo, vì em biết... chúng ta đã không thể quay trở lại như trước kia được. Giữa chúng ta có khoảng cách quá lớn, một là cô ấy... hai là... bệnh... của en. Mặc dù, sáu tháng còn lại... muốn ở cạnh anh thật nhưng nếu anh không cần... thì thôi. Ngoài chúc phúc cho anh và cô ấy, em không biết nên làm gì. Cô ấy nói, do em nên cô ấy mới bị mù... không hề.. em chưa từng làm. Dù không phải em.. nhưng đôi mắt này.. em sẽ hiến cho cô ấy. Sau này không còn em bên cạnh anh nhưng đôi mắt này vẫn có thể dõi theo anh Chí Khanh, tạm biệt! Chúc anh hạnh phúc ..... Biết rõ mọi chuyện, biết cô đã mất, liệu anh sống thế nào? Anh có hối hận vì những chuyện mình làm không? Anh làm tổn thương cô nhiều như vậy... liệu anh có từng đau khi cô như vậy không? Anh có phải trả giá cho những gì mình làm không? Anh... mất cô thật rồi!!…
Thể loại:hiện đại,đô thị,ngược luyến tàn tâm,ngoài lạnh trong nóng công và ngạo kiều thụ,se."Y và hắn quen nhau từ đại học nhưng quan hệ chằng tốt lắm dần dà đến khi ra trường khi đi làm y lại không may làm chung một công ty với hắn lại còn là cấp dưới nhưng y không cam chịu sợ hắn làm khó.Y lại bị hắn tạt một gáo nước lạnh hắn không xem sự tồn tại của y ra gì.Càng về sau y lại càng nảy sinh tình cảm với hắn khi biết mình đã yêu thì vui mừng nhưng phải biết là đoạn tình cảm này sẽ không được chấp nhận,người yêu đơn phương là người đau nhất nên buông tay hay là níu kéo "…
tác giả : y thiên nguyệt hạ Đoản: Ngàn năm đợi chờ chỉ vì một cái ngoái đầu của người Vì người dù chịu ngàn đao phủ xuống, Giam cầm ngàn năm dưới vực sâu ta cũng nguyện Hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình Người chẳng màng ta tiếc thương Ngọc nát đá tan , giờ chẳng gì níu kéo Chỉ mong kiếp sau nơi trần thế ta được yên bình Trích đoạn : - Tướng công, chàng có thấy khế ước ta để đâu không? - không biết! - chàng nói thế mà được à, đó là hôn thư của hai nhà Bạch Ninh mà, là hôn thư của ta và chàng đó! - tìm làm gì , đằng nào chúng ta chả hòa ly. ( ****hòa ly= ly hôn đó mọi người ******)…
12 người hoàn cảnh khác nhau câu truyện tình yêu đau khổ có hạnh phúc có trắc trở có vui buồn thăng hoa của tình cảm của 12 người phãi trải qua những điều gì mới có thể đến được vs nhau .họ cần cố gắng như thế họ sẽ kiên trì níu lấy hay buông tay ra đi…
《Mười lăm năm của Hiểu Tinh Trần 》Tác giả: Spy NapperMột đồng nhân nhỏ ấm áp, ngọt ngào, không có ngược cũng không có bi thương. Chỉ là một câu chuyện về Hiểu Tinh Trần được tái sinh một lần nữa. Y được Tống Lam chăm sóc, dạy dỗ, nâng niu, lo lắng và bảo bọc...Hiểu Tinh Trần 4 tuổi: "Ngươi là cha ta?" Hiểu Tinh Trần 7 tuổi: Tử Sâm đích thực là thê tử của nó.Hiểu Tinh Trần 15 tuổi: "Ta là gì của ngươi?" Không phải cha. Không phải thê tử. Không phải sư phụ. Người này là tri kỉ. Nhưng cũng là tất cả...…
Nếu có thể quay về, xin đưa tôi về thởi điểm đồng Bit mới ra mắt, lúc đó sợ gì sau này yêu đương không thuận lợi. Trở thành phú bà và nuôi các cháu chạy quanh nhà cho vui ...há há há.Nếu có thể được sống lại, tôi chỉ muốn quay về thời điểm cô ấy bắt đầu có hứng thú yêu đương, tạo một cuộc gặp gỡ dường như vô tình rồi trở thành tình đầu cũng như tình cuối của cô ấy, nâng niu cô ấy trong lòng bàn tay, Vì tôi chẳng thiếu gì, chỉ thiếu mỗi em.…
--- Author: Yumi ------ Summary ---Đấng tối cao cho cô một năm. Không một ký ức, thậm chí còn không nhớ nổi tên chính mình.Cậu bên cô một năm. Chẳng cần biết cô có nhớ kỉ niệm giữa họ ngày nào, chỉ cần biết cô đang ở bên cậu mỗi ngày.Họ có một năm, không phải để níu lại quá khứ, mà để xây dựng hiện tại và tương lai."Một năm là quá ngắn. Tôi muốn giữ lấy em, đời đời kiếp kiếp."Nhưng Đấng tối cao trên kia nào cho họ thêm. Qua một năm, cô sẽ lại phải rời xa cậu, nhưng lần này, là thật sự xa mãi mãi...…
theo ông bà ta thường nói " sông chết có số" nhưng nếu người ta không muốn đi thì sao ?bộ họ có níu kéo gì à? hay di nguyện vẫn chưa hoàn thành được? hay họ mất vào giờ linh? quá nhiều lí do để họ được ở lại cho dù người thân có cúng vái ra sao cũng không chịu đi vì đây là lựa chọn của họ . Người ta hay nhắc cho các con cháu của người ta biết rằng " cho dù biết đó là gì thì phải nói là khách nhiều người họ không thích gọi bằng con này con nọ đâu!" nếu như muốn hãy cùng tôi đi tới những câu chuyện về khách tôi đảm bảo bạn sẽ thích nó…
Một chiều mùa hạ tháng tám, năm 2045, trong lúc dọn dẹp phòng ngủ, con gái đưa cho tôi một bức thư cũ đã ngả màu vàng nhạt của thời gian.Con bé hỏi tôi: Mẹ, người trong bức thư này là ai? Tôi đưa tay đón lấy, tựa như thể nâng niu cả thanh xuân tươi trẻ của mình. Người đó là ai nhỉ? Phải rồi, đó là người tôi đã từng yêu. Tình yêu của chúng tôi nhen nhóm giữa tiết mù sương của nước Anh, nồng nhiệt tựa như nắng hè nước Ý, nhẹ nhàng tựa cánh hoa anh đào ở Seoul và rồi kết thúc dưới mùa thu Hà Nội.Người ấy từng là tất cả của tôi - Na Jaemin.…