myungyeon ; thương
anh ơi, em thương anh…
anh ơi, em thương anh…
Update từ chương 37, đọc từ đầu xin mời ghé web xanhMua vip thì đọc được thêm lời tác giả, đọc cmt và hóng chap mỗi ngày cũng khá dui...Kể từ hồi va phải OkkoGo (cụ thể là fic Giao phối siêu đặc cấp của anh Hoàng Nguyên) vào tháng 4 thì tới giờ mới đỡ lụy và bắt đầu cày truyện lại???Khôngggggg, thật ra là do toy quá đói hàng TvT chứ vẫn lụy thầy và Yuuta…
warning:- ooc, không áp lên người thật- ngôn từ nhạy cảm- thiết lập nhân vật nhạy cảmCÂN NHẮC KỸ TRƯỚC KHI ĐỌCtaedo social media auauth: judopingutrans: sweetpotato…
Hm... chỉ là những phút giây chán đời. Và nói trước thật sự Star vẽ không tốt, đừng bảo Star không nói trước.Vẽ là đam mê và sở thích, dù xấu hay đẹp thì cũng là nét do họ tự tạo ra và làm nên, đừng vì người ta làm không tốt mà chỉ trích họ, khuyến khích họ và giúp họ tốt hơn là điều nên làm. Đam mê và sở thích là thứ không ai ép buộc, không phải vì họ vẽ xấu mà bắt họ bỏ vẽ...…
Sớm muộn gì gã cũng sẽ chết thôi‐--19/08/2020…
Truyện : Ta là của nhauTác giả : Ruồi ( Natalie )Số chương : chưa biếtNhư một sợi dây của định mệnh người không là ai trong thế giới nhưng đối với ta, người là cả thế giới của ta. Ta là của nhau.P/s : Fic viết được 4 năm rồi mà vẫn chưa thể hoàn =(( . Sẽ cố gắng hoàn thành trong năm nay. Ad chân thành xin lỗi mọi người.…
/ Tỉnh giấc đầy lo âu trước bình minh. /Tragalfar D. Water Law × Penguin.Tác giả: Hàn Minh.…
Có những bài toán không lời giải.Có những người bước vào đời nhau, để lại một giới hạn - không xác định.Đây là câu chuyện của Vinh, với biệt danh EzLuv - một thằng con trai "dễ yêu", hay mơ mộng - và Hân - một cô gái giỏi Toán, lạnh lùng nhưng có ánh mắt làm người ta nhớ mãi. Họ gặp nhau trong lớp ôn thi chuyên, cùng nhau bước qua những con số, bài kiểm tra, buổi thi thử... và những giới hạn mơ hồ giữa tình bạn, tình yêu và chính mình."Toán, Tim và Cậu" không chỉ là một câu chuyện tuổi học trò, mà còn là lời thì thầm về những điều không ai dạy:Yêu như thế nào cho vừa đủ, và rời đi khi nào cho không muộn.Có những người đi ngang qua thanh xuân ta như một biến số,Để rồi mãi mãi nằm trong miền nhớ,Dù không còn thuộc về hàm số nào trong đời nữa...…