Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥
Trần Mu : cô gái đam mê kinh doanh nhưng lại rất lười làm việc.Cô sinh ra ở đất nước Gia Lai,1 đất nước giàu tài nguyên và khoáng sản.Từ khi sinh ra Trần Mu đã 1 giọng hát rất hay làm lay động lòng người.Ai nghe cô hát xong cũng sùi bọt mép mà chếtLê Dương Cầm Thú : 1 chàng trai lịch lãm,có ngoài hình 6 múi và khuôn mặt ưa nhìn vì thế rất được nhiều chàng trai để ý nên anh đã có vợ và sinh con.Anh có 1 chất giọng rất độc và lạ,khi anh cất tiếng nói ai cũng muốn tán bể mỏ anh.Anh sinh ra và lớn lên ở thành phố Gia Lai.…
cô gì chia tay bạn trai đi đến quán bar giải sầu , không ngờ lại xảy ra tình một đêm với một người đàn ông xa lạ a!,cuộc đời Lạc Hy Nguyệt cô sao lại đen đuỗi như thế kia chứ_,,,,,,,,,,,_________"cô gái chết tiệt ăn xong lại chùi mép bỏ trốn , tôi sẽ tìm em nhanh thôi " - người đàn ông ngũ quan xinh đẹp nhìn vệt máu trên giường nhếch môi cười gian xảo nóichuyện rồi sẽ ra sao ?mọi người theo dỏi nhé…
Tôi xuyên sách.Nhưng vừa xuyên vào đã chuẩn bị ch ết.Đã bia đỡ đạn rồi còn không được nói câu nào, thay vì ch ết như thế này, tôi thà ch ết trong vinh quang còn hơn. Tôi chống cái hơi tàn cuối cùng, túm lấy một người đàn ông xinh đẹp, hôn cái miệng nhỏ nhắn của hắn, sờ cái tay xinh đẹp của hắn. Tin xấu: Người đàn ông này chính là trùm phản diện gi ết người không chớp mắt trong truyện. Tin càng xấu hơn nữa là........ Tôi không ch ết.Hihi tôi sống lại rồi nè.…
Thể loại: ABO, sinh tử, hiện đại, hào môn, giải trí, niên hạ, ngắn, 1x1, HE, hoàn.Văn án:Tô Tinh Vũ thanh thanh cổ họng, lại nói,"...... Kỳ thật hôm nay với ta mà nói, là cái song hỷ lâm môn ngày. Của ta đoàn đội bắt đầu nói, nếu ngươi thật sự lấy thưởng , muốn hay không bạn cái khánh công yến, chúng ta buổi tối thượng chỗ nào high, nghe nói ba dặm truân tân mở một nhà cái lẩu điếm cũng không tệ lắm...... Ta chạy nhanh nói, ai nha không cần, ta muốn về nhà nãi đứa nhỏ." Toàn trường chợt cười. "Uh, hôm nay đâu, là ta gia Nãi Đoàn hai một tuổi sinh nhật, ta tiên sinh hiện tại khẳng định cũng ôm hắn ở máy tính tiền xem trực tiếp đâu." Tô Tinh Vũ giơ giơ lên trong tay cúp, hướng tới màn ảnh mỉm cười nói,"Diệp Tử Thần, này tặng cho ngươi làm quà sinh nhật được không?...... Không trả lời chính là cam chịu a." Dưới đài vỗ tay sấm dậy, Tô Tinh Vũ đi theo cười loan mắt, xuống đài tiền, hắn hướng tới dưới đài thật sâu cúc nhất cung. Trước khi đi còn lặng lẽ hỏi nữ chủ trì,"Này cúp chỉ dùng để cái gì làm thành ? Có thể cắn sao?" Tô Tinh Vũ có chút ngượng ngùng,"Con ta khẳng định hội cầm lấy lui tới miệng tắc......" "Phốc." Người chủ trì buông microphone nhỏ giọng trả lời hắn,"Tùy tiện cắn, chính là cắn phía trước nhớ rõ tiêu độc a." Hoạt động sau khi kết thúc, Tô Tinh Vũ oa ở bảo mẫu trên xe cùng Diệp Lâu facetime, xuyên thấu qua màn hình, hắn thấy Diệp Tử Thần ghé vào trẻ con trên giường vù vù ngủ nhiều, Diệp Lâu miệng điêu bàn chải đánh răng, muốn nói nói, lại ói ra một ngụm bọt mép bọt. Tô Tinh Vũ đã nhìn ra, hắn kh…
Tôi xoay người lại, định bụng nhân lúc hắn ngủ say sẽ thừa cơ trốn đi thật xa, tìm lại cho mình cuộc sống tự do như trước. 5 năm làm thái giám bên cạnh hắn, tôi giống như con chim trong lồng đang tàn mọn dần chút sức lực cuối cùng. Lần này, nhất định phải thành công!Hắn ngủ say thật rồi. Hơi thở nam tính làm lồng ngực hắn phập phồng từng nhịp. Vẫn gương mặt lạnh lùng không góc chết ấy, hắn nghiêng người lim dim đôi mắt mà vẫn không hề hay biết tôi đang lặng lẽ rời đi. Tôi rón rén từng bước, đưa tay vào trong tay áo, nắm chặt lấy lệnh bài của hắn mà ban nãy tôi vừa lấy trộm được. Tim đập mỗi lúc một mạnh hơn, tôi đưa tay kéo cánh cửa chuẩn bị ra ngoài.Bất chợt, một bóng người cao lớn lao vụt đến, hung hăng kéo mạnh thắt lưng tôi lại. Tôi mất đà ngã chúi vào lồng ngực hắn, hoảng sợ tột độ, tay chân đập loạn xạ hòng thoát khỏi sự kìm kẹp mạnh mẽ, điên loạn của hắn. Hắn trừng mắt nhìn tôi chằm chặp, khoảng cách gần đến mức tôi có thể cảm nhận rõ nhịp tim đập dồn dập của hắn.- Tiểu Mạch Khê, ngươi nghĩ ngươi có thể dễ dàng thoát khỏi tay ta sao?Hắn ngông cuồng nhếch mép nói.Chưa đợi tôi kịp trả lời, hắn liền vác thốc tôi lên vai, tiến nhanh về phía tràng kỷ. Tôi cố gắng gào thét, đôi tay ra sức cào vào lưng hắn, hắn vẫn bình thản như không." Bịch!!!", tôi bị hắn tàn nhẫn ném xuống tràng kỷ một cách đau điếng. Chưa kịp hoàn hồn, hắn đưa tay giật phắt đai lưng tôi, đoạn kéo mạnh áo choàng của hắn xuống, để lộ ra tấm lưng trần mạnh mẽ, quyến rũ.Tay hắn cầm đai lưng xoay xoay…
Boun Noppnut là sinh viên năm 2 đại học là một học sinh ưu tú, học giỏi, đẹp trai, anh luôn được các cô gái trong trường để ý vì Độ đẹp trai và giỏi thể thao của anhPrem Warut cũng là sinh viên năm nhất và mới vào trường, trong cậu đáng yêu và dễ thương cậu có tính cách rất lạnh lùng và khó gần_____________________________và một ngày nọ thì Boun gặp được Prem, và 2 người đụng trúng nhau, làm sách vở của Cậu rơi hết ra ngoài, anh giúp cậu luận lại,trong lúc đang lượm thì hai tay chạm nhau và bú mắt nhìn nhau rất sâu đậmmặt bên bắt đầu đỏ rực lên, sực nhớ nên hai người rút lại và luận tiếp, sau khi rửa xong thì anh hỏi cậu:B: Cho tôi xin lỗi nhaP: À không saobắt đầu thì anh hỏi thăm cậu cậuB: thế là cả hai trở về lớp_____________________________Vài ngày sau:trong một lần trong lớp của Ohm, Ohm Boun đi học nhóm cùng, Ohm và FlukeOhm: À, Boun, ra chơi xuống học bài chung với tao và Fluke ko?B: À, Okthế là ra chơi, Ohm, Và Boun và Fluke xuống đây học chung với nhauAnh liền gặp lại Cậu, bốn ánh mắt nhìn nhau khiến cho mọi người trong nhóm thế lạSammy: Prem có biết Boun hả?P: À bữa trước có gặpsau khi mọi người đến thì liền ngồi vào bàn lấy sách vở ra họctrong lúc đang học nhóm chị ánh mắt Anh luôn nhìn về phía cậu liên tục, cậu ngước nhìn lên thấy anh nhìn mình đắm đuối, cậu cảm thấy ngại và mặt đỏ ửng lênFluke Nguyên qua định hỏi mượn bút cậu thì thấy hai người đang nhìn nhau rất đắm đuối, Fluke hỏi:Fluke: PremPrem: HảFluke: Mượn bút á! mà sao mày và Boun nhìn nhau cười dữ vậy anh liền ngước mặt xuống vỡ rồi nhếch mép…
Tại ngõ nhỏ Tình Huân có 1 đứa bé gái đang ngồi sát mép tường " Thiên Chương tìm được cậu rồi" một cậu bé với khuôn mặt khôi ngô hiện lên" Quế Tử lại bị cậu tìm thấy rồi " bé gái uể oải nói" cậu trốn thế nào mình cũng tìm được hết" bé trai tự tin nói" Vậy sao, vậy bất kể tớ ở đâu cậu cũng tìm được đúng không"" Đương nhiên"Tiếng cười trong veo hồn nhiên của 2 đứa trẻ vang vọng khắp con ngõ nhỏ tình huân này____________________________________15 năm sau cũng tại con ngõ nhỏ Tình Huân này" Quế tử tớ lại trốn tiếp rồi sao mãi vẫn không thấy cậu tìm ra tớ vậy"…
" chào anh , em là joen jungkook , học lớp 11. Đây là anh em , joen chawon , học lớp 12 . hình như anh và anh trai em bằng tuổi nhau thì phải nhỉ ?" bàn tay đưa ra trước thể hiện thiện ý muốn bắt tay . kim cũng không còn cách nào khác , chỉ sợ cậu ta sẽ bóp nát tay cậu với đông cơ bắp đó . ăn gì mà đô vậy trời ơi ! đúng là như vậy , jungkook bắt tay mà như bóp nát tay cậu vậy " đúng rồi , anh cũng học lớp 12...á " " em xin lỗi hình như em dùng hơi nhiều lực " cậu đau đớn nhăn mặt , lắc đầu thay cho câu trả lời. Joen chawon bên cạnh , nhếch mép cười , không uổng công cậu huấn luyện thằng em trai này ...lần đầu viết , mấy bà thông cẻm nha . góp ý , ui sẽ bổ sung sau nha <3…
Những điều bí ẩn chuẩn bị được phơi bày, ai sẽ là người ngăn chặn những thế lực đang ẩn giấu mình trong lớp vỏ bọc hoàn hảo này?......Là ai đây?......Trả lời đi nào~......HAHAHAHA nào hãy nói đi, LÀ AI CÓ THỂ LÀM ĐIỀU ĐÓ ĐÂY....-"Ta thật mong chờ ngày các ngươi quỳ xuống xin ta giúp, oh! thật sảng khoái làm sao khi nhìn thấy vẻ mặt cầu xin của các ngươi" Thiếu nữ nhếch mép đứng trên mặt thành nhìn ngôi nhà ở giữa khu rừng…
Yêu phải người không nên yêu cũng giống như ăn một viên kẹo chua vậy. Lúc đầu thì rất rất chua, chua đến mức khiến người ta phát khóc, đau lòng vì nó. Nhưng càng về sau thì lại càng ngọt ngào.Start: 20-12-18End:❌Đừng tự ý chuyển ver khi chưa có sự cho phép của tớ.❌Đừng tự ý lấy truyện của tớ đi edit mà chưa có sự cho phép của tớ.✔Tôn trọng đứa con của tớ giùm. Vì tất cả là chất xám do tớ tự nghĩ ra.Kamsa!! Xin cám ơn!! Thank you.…
Hóa học lão sư Mộ Hiểu Hiểu một khi xuyên qua,Lại đụng phải tham tài lại mơ ước người khác tóc hệ thống.Không kiếm tiền, sẽ bị hao tóc!Vì kiếm tiền bảo trụ mép tóc tuyến,Mộ Hiểu Hiểu mở cái "Tiên thuật" lớp học, chuyên giáo nhân hóa học tri thức.-☆ Vương đại thẩm quần áo tổng tẩy không tịnh.Mỡ động vật cùng xút, hỗn hợp đun nóng giả dạng làm khuông.Đinh -- xà phòng đạt thành √Vương đại thẩm dựa vào bán xà phòng phú giáp một phương, cứng rắn yếu nhận thức Mộ Hiểu Hiểu làm khuê nữ.Đồ cưới đã bị hảo, tài sản phân một nửa.…
Cô là Đào Ngọc Ân - một cô gái mạnh mẽ và nam tính. Vì cô hay đi ngang trường cũ mà cô đã học nên có rất nhiều nữ (nam) sinh biết đến (như một tiền bối) và yêu mến cô nhưng họ không biết rằng cô là một con NEET ngầm (No education, no employment or training. Không đi học, không việc làm, không đào tạo) thường thức khuya và cày game cho đến sáng mới chịu đi ngủ.Đến một ngày, một cô bé bí ẩn đã nhét vào túi của cô một bộ game, với niềm hi vọng sẽ có cảnh đánh đấm, hành động, cô nhanh chóng chơi nó nhưng cuối cùng chỉ là một trò chơi thiếu nữ, dành cho mấy bánh bèo thích đu trai: nữ chính ngây thơ, xinh đẹp, nết na và dễ thương khiến cho bao nhiêu chàng trai say đắm mà rơi vào lưới tình của cô ấy, nếu như dễ dàng như thế thì không thành game nên tất nhiên phải có sự xuất hiện của nữ phụ! Nhưng tiếc thay, đây lại là một bộ game dành cho thiếu nữ với trái tym mong manh, dễ vỡ nên khó mà là Sad Ending (kết thúc buồn, đau khổ) được, suy ra nữ phụ cũng bị đày ra đảo chơi với khỉ, sau đó lại là cảnh hôn hít của nữ chính và dàn harem của cổ. Một con NEET thích hành động như cô mà lại thấy game này có chút thú vị. Liền quăng cái đĩa vào những game mà cô yêu thích. Mắt sưng lên vì thức khuya, mệt mỏi, cô liền đi ngủ với hi vọng sẽ sớm được chơi lại game đó....nhưng khi cô tỉnh dậy thì cô đã không còn là Đào Ngọc Ân nữa, nói đúng hơn là cô đã xuyên vào chính bộ game đó.... Cô liền lấy lại bình tĩnh mà nhếch mép một cái, tưởng tượng ra dàn mỹ nam xinh đẹp (Ngọc Ân là bisexual), cô liền hạnh phúc, cho đến khi cô nhận ra người c…
Draco Mafoy- kẻ mang dòng máu quý tộc của giới phù thủy chưa bao giờ thấy có con bé nào dám khen thẳng mặt mình." Mafoy, biết gì không? Cậu đẹp trai đến nỗi mỗi lần gặp cậu, thứ hiện hờ trong đầu tôi chỉ có nụ cười nhếch mép bảnh bao của cậu thôi. Nè, bớt đẹp lại được không, định ám ảnh tôi đến hết đời hay gì"" Được quý cô đây khen thì vinh hạnh cho cô quá, thế tôi hỏi cô, rõ ràng là thích tôi thế mà tại sao lại ve vãn bên cạnh thằng Potter làm gì vậy?" " Thôi nào quý ngài ghen tuông, cậu nên biết phân biệt giữa ve vãn và tình bạn thật sự đi. Vả lại cậu có đẹp trai thế nào thì gu tôi là Harry nhé"…
Trước lúc gặp em tôi là một kẻ biến thái bệnh hoạn. Sau khi gặp em, tôi như say đắm bởi em. Có lẽ em là thứ thuốc đắng gì đó khiến tôi từ một thằng điên trở thành một nam chính trong truyện ngôn tình mà có em là nữ chính.Em đắng như bản chất của thuốc vậy, nhưng lại khiến trái tim và con người tôi được cứu rỗi.Start:052919End:❌Đừng tự ý chuyển ver khi chưa có sự cho phép.❌Đừng tự ý lấy truyện của tớ đi edit mà chưa có sự cho phép.…
[PREVIEW]24/12/2016... Hôm nay tuyết lại rơi trắng xóa cả một vùng, không một âm thanh cũng không một bóng người xung quanh. Chỉ còn lại đó, bóng dáng hai con người nhỏ bé đang cố lê những bước chân nằng nề ra khỏi cơn bão tuyết đang ập đến vô cùng dữ dội..."Lộc lộc, nắm lấy tay anh đi---nhanh lên!!!" Giọng nói ấy là của Thế Huân-người đàn ông của Lộc Hàm.Giữa cái lạnh tê tái của mùa đông, Thế Huân cứ vừa thở dốc, còn bàn tay anh nắm chặt lấy bàn tay bé nhỏ của Lộc Hàm, chốc chốc lại dừng lại thở, rồi lại đi và cứ hai người họ cứ lê bước một cách vô định...Lộc Hàm mệt rồi, bàn tay cậu cứ từ từ buông khỏi Thế Huân vô thức. Bên tai cậu lúc này cứ văng vẳng một thứ âm thanh gì đó-"ù..ù"---Ùuuuu- nó đang lớn dần lên rõ ràng và chân thực hơn bao giờ hết, cậu biết rằng không phải là tai của cậu bị ù đi mà là một thứ khác, cậu bắt đầu sợ hãi, bồn chồn hơn---Cậu lo lắng ngước nhìn lên cũng chỉ thấy tấm lưng rộng lớn của Thế Huân, bàn tay rắn chắc của anh đang nắm lấy tay cậu cứ thế tiến lên. Rồi bỗng nhiên, Lộc Hàm cảm thấy thứ âm thanh ấy cùng với một đợt tuyết lạnh tràn đến chỗ mình, bất ngờ, nhanh gọn, dữ tợn, đợt bão ấy cuốn chặt lấy cậu:" THẾ HUÂN, CỨU EM!!!" cậu hét lên trong sợ hãi khi cảm nhận được tay cậu không còn hơi ấm nữa, tay cậu đã tuột khỏi Thế Huân tự lúc nào. Rồi cậu lịm đi , trong giây phút ấy cậu vẫn nghe thấy giọng nói của Thế Huân vang lên và hơi ấm quen thuộc :"Lộc...Lộ..c...". Sau đó tất cả những gì cậu nhớ được chỉ là bóng tối...…
Chiều biên cương lộng gió. Công chúa Yang Yi đứng giữa bãi đất trước cổng thành, giơ nắm tay đầy chặt cát cao ngang mặt. - "Người yêu đất. Còn ta yêu nhất chính là người." . . . . -"Đến đây thôi, ngươi không tiễn thêm!" -"Công chúa tha tội, lệnh vua thần không dám trái." -"Chúng ta thật đáng thương như nhau, vì tình yêu mà thành nô lệ." -"........"Công chúa mơ về một ngày được cùng người mình yêu thương cưỡi ngựa dọc các thảo nguyên mênh mông, bạt ngàn, quanh những mép sông màu mỡ.....Người ta nói, nam nữ sinh đôi là nhân duyên kiếp trước vấn vương sang kiếp này.…
Năm 15 tuổi có hai chuyện Lam Tri ghét nhất trên đời, thứ nhất chính là phải động não, và thứ hai là mặc đồ lót (Thả rông không thoải mái sao? Thả rông không mát mẻ sao?)Nhưng khi Lam Tri vào trường cấp ba, cô mới phát hiện hóa ra mặc đồ lót là điều cần thiết, cực kỳ cần thiết. Nếu không...Bạn cùng bàn, tên bắt nạt nổi tiếng nhất trường liên tục rớt bút, hắn cúi xuống nhặt, nhưng lúc cúi lên trong tay lại không có bút. Cây bút hắn nhặt đi đâu. Hắn nhếch mép cười nhìn Lam Tri vẻ mặt đỏ bừng hốt hoảng: "Cho tớ gửi nhờ cây bút ở dưới nhé!"Lam Tri run bần bật kẹt chặt hai chân giữ chặt bút.Năm 15 tuổi có hai chuyện Lam Tri ghét nhất trên đời, thứ nhất chính là phải động não, và thứ hai là mặc đồ lót (Thả rông không thoải mái sao? Thả rông không mát mẻ sao?)Nhưng khi Lam Tri vào trường cấp ba, cô mới phát hiện hóa ra mặc đồ lót là điều cần thiết, cực kỳ cần thiết. Nếu không...Bạn cùng bàn, tên bắt nạt nổi tiếng nhất trường liên tục rớt bút, hắn cúi xuống nhặt, nhưng lúc cúi lên trong tay lại không có bút. Cây bút hắn nhặt đi đâu. Hắn nhếch mép cười nhìn Lam Tri vẻ mặt đỏ bừng hốt hoảng: "Cho tớ gửi nhờ cây bút ở dưới nhé!"Lam Tri run bần bật kẹt chặt hai chân giữ chặt bút.Đàn anh trong trường khiêm gia sư mỉm cười dịu dàng, tay cầm vài lá thăm: "Tri Tri ngoan dạng chân ra nào, để anh đặt nhét thăm vào rồi mình bắt đầu học."...Lam Tri che váy, gương mặt xinh đẹp ngây thơ trong sáng đỏ bừng: "Các người đừng như vậy, sau này tôi nhất định sẽ mặc quần lót mà.""Không cần đâu Tri Tri, tụi anh thích em không…
Du Ánh Nguyệt năm lên 8 có trí thông minh hơn các đứa trẻ khác. Thay vì chơi nhảy dây và học múa, cô lại chọn chơi súng và học các thứ tiếng khác nhau.Donato Dalla Morte là một chàng trai người Ý, cực kì thông minh và nhanh nhạy. Lúc mới 13 tuổi thôi mà cậu đã khua môi múa mép hết cả dòng họ chỉ để xin tiền đi chơi.*Lưu ý: - Truyện này mình tự nghĩ ra và viết, không liên quan đến cá nhân, tổ chức hay một luật lệ nào.- Trong truyện đều là hư cấu, viễn tưởng, nghĩ ra nên không phải là thật. Nói chung là đây sẽ là thế giới của mình.*CẢNH BÁO: Truyện sẽ có chút thể loại BL.…
Người con trai mái tóc hoa anh đào, cười toả năng nói: "Em biết sự giống nhau của em và đồ ăn là gì không? Em chính là đồ ăn tối của anh đấy."Người con trai mái tóc đen tuyền xung quanh là khí hắc ám nói: "Nếu thế giới này không có em thì anh sẽ hủy diệt cả thế giới này."Người con trai mái tóc vàng óng ánh, xung quanh là các tia sét nhếch mép: "Em muốn trốn? Cứ trốn khỏi mãi nhưng không thoát được tình yêu anh dành cho em đâu."Người con trai có sẹo ở một mắt nói: "Chất độc là dùng để giết người, còn em dùng để làm chất kích thích."Cô chỉ biết bất lực hét lớn "Các anh là đồ biến thái...."…
"Róch rách..."Tiếng mưa chảy từ mái hiên đỗ xuống tạo ra những âm thanh vui tai. "Cạch" chiếc cửa sổ tại một khu xóm nhỏ mở ra, bên trong là một chàng trai trẻ với khuôn mặt thanh tú. Anh chàng đưa đôi mắt yêu điều của mình ngó vào hư không. Gió se se lạnh, bầu trời thì xám xịt, cảnh vật điều hiêu không một chút sức sống.**********************"Bạch...bạch..."Những bước chân nhẹ như không va chạm cùng mặt nước. Anh chàng đi từ từ tiến về phía một tiệm cà phê đầu xóm anh. "Tinh.." chiếc nhỏ treo trên cao ngay mép cửa run nhẹ. Bước vào trong là một không gian khác nó ấm áp hơn bên ngoài, thoải mái và dịu chiệu hơn. Anh chàng vắt chiếc áo khoắc bị ướt sủng lên móc trên gần cửa, anh cất chiếc ô vào đúng nơi rồi lại bước đến quầy order. "Tách"Giọt cà phê rớt xuống, bản nhạc jazz vang lên và một cái chớp mắt..."Hahaha... em biết nó sẽ thú vị mà""Anh, ta đi thôi...""Em thích nhất là mùa đông...""Đây chính là quán cà phê em yêu nhât""Em...xin...l...""Két....Ầm...""LAM HÀ.....""Rắt...rắt...rầm..."Những mảnh ký ức vui vẻ, đau buồn cứ thế ùa về. Mỗi lần anh đến đây khẽ nhắm mắt lại nhớ về cô ấy, cô gái anh yêu nhất cũng là người sẽ cùng anh đi đến hết cuộc đời. Con đường trước tiệm cà phê là nơi người anh thương thân hình máu me đang hấp hối chờ chết, mọi người xung quanh chỉ biết đứng nhìn chỉ tay năm ngón mà bàn tán đủ điều. Lúc đó, anh tuyệt vọng vô cùng. Tại sao, nơi cuối cùng cô muốn đi trước khi đi qua Mỹ phẫu thuật là tiệm cà phê này? Nơi cô muốn ở mãi vẫn là tiệm cà phê này? Và...thứ cô yêu thíc…