thơ ta che
lich lam…
lich lam…
"Cuốn theo chiều gió" là câu chuyện tình yêu xoay quanh Baek Huyn và Chan Yeol. Hai con người như 2 thái cực tương phản, Baek Huyn như một con nhím xù sôi nổi và ấm áp, Chan Yeol một con người lạnh lùng và khó gần. Họ đi trên đi trên hai đường thẳng song song mà lý ra không bao giờ gặp nhau. Nhưng định mệnh đã kéo họ lên cùng một toa tàu mà đích đến là chuyến du lịch tại Changwon, miền nam Hàn Quốc để từ đó, câu chuyện tình mới được bắt đầu...Lần đầu tiên biết yêu Baek Huyn đã phải yêu đơn phương vì người cậu yêu - Chan Yeol đã sớm trao trái tim cho người con trai khác. Nhưng Chan Yeol cũng chả hơn Baek Huyn bởi người mà anh yêu - Kim Jong In (Tao), đã là một đôi với Do Kyung Soo(DO). Chính vì vậy, Baek Huyn quyết định dùng nhiệt tình của mình để sưởi ấm và làm tan chảy lớp vỏ băng giá của Chan Yeol. Tuy nhiên, con đường đi đến trái tim của Chan Yeol thật sự rất gian nan. Nhưng cuối cùng, Chan Yeol vẫn để cậu bước vào cuộc sống của mình.Ở cái kết, tưởng như hạnh phúc sẽ đến với Baek Huyn khi Chan Yeol dịu dàng ôm cậu vào lòng và hứa sẽ đối xử tốt với cậu nhưng... hóa ra những hạnh phúc tưởng như thường mong manh...."Một nỗi đau đớn tột đỉnh, lục phủ ngũ tạng đều lộn nhào, giống như cơn đau cố đè nén bao lâu nay hôm nay bùng phát, toàn thân đau đớn, cơn đau chạy lên óc, từ gót chân đến đỉnh đầu đều đau đớn không thể chịu đựng nổi...Chan Yeol, anh vĩnh viễn không bao giờ hiểu được cảm giác đau đớn, nhìn thấy người mình yêu an ủi chăm sóc cho kẻ khác, trong khi mình thì phải đứng xếp hàng khổ sở thế này."(Cuốn theo chiều gi…
Một buổi sáng, tại 2 căn nhà của 2 người khác nhau một trời một vực: người thì trắng từ trên xuống dưới, trừ mỗi có cái quần jean là màu xanh; còn một người thì đen từ đầu đến đuôi, chất nguyên một cây đen lên người, không những thế còn chùm thêm cái khăn nhìn ko khác gì con ma (chắc là mọi người cũng đã đoán ra là ai rồi phải ko). Có vẻ như những ông bố bà mẹ của hai đứa có thần giao cách cảm với nhau hay sao ấy, hỏi y chang nhau:- Sao con đi vội thế! Ko ăn sáng hả?- Con ko ăn đâu, nay là ngày khai trường nên con muốn đến sớm (hai đứa này trả lời giống nhau y chang)Cuối cùng cũng đến trường, hai người đi dọc theo hành lang để kiếm lớp, mỗi đứa một đầu: đầu thì bao phủ bởi thứ ánh sáng lấp lánh chói loá; đầu thì bị bao trùm bởi một màn đêm u ám. Trên đường đời tấp nập hai người vô tình đập mặt vô nhau. Trần gia thiên đứng dậy phủi nhẹ bụi trên người rồi đưa bàn tay ra trước mặt Dã thảo : - Nè cô bé, em ko sao chứ- Đừng có gọi tôi là cô bé* đẩy tay của cậu ra, đứng dậy phủi bụi trên người*( phũ vãi)- Cô bé à, có phải em đi nhầm trường đúng ko. Đây là trường THPT chứ ko phải là trường tiểu học- Tôi ko có đi nhầm, tôi học lớp 10A1- Ko phải vượt cấp đó chứ- Ko phải- Vậy cậu tên là gì- Bạch Dã Thảo- Hân hạnh được làm quen. Mình tên là Giá Thiên- Gặp anh là nỗi đau khổ của tôi- Phũ vậyMọi người đi qua đều chú ý đến cặp đôi này: Cặp đôi này đáng yêu thật. Chắc họ phải cách nhau gần nửa mét chứ chẳng đùa đâu. Tiếng trống reo lên, mọi người chạy vụt về lớp như tên…
Hinata Shouyou - một cậu học sinh năm nhất cao trung Karasuno. Cậu thích chàng trai tên Kageyama Tobio, anh là đồng đội của cậu. Cậu thích anh..nhưng chẳng dám nói, chỉ giấu mãi trong lòng. Đến một ngày nọ, cậu quyết định tỏ tình anh nhưng câu trả lời lại là KHÔNG. Cậu biết sẽ như vậy..nhưng không hiểu sao nước mắt vẫn cứ tuôn trào. Những người khác cũng thích cậu..nhưng cũng ngốc như cậu mà cứ giấu trong lòng. Họ luôn động viên, an ủi cậu. Đến một ngày, tin cậu thích Kageyama đều đã bị toàn trường biết, Hinata bị tất cả xa lánh..chán ghét thâm chí là xỉ nhục. Nhưng cậu chỉ ngậm ngùi nhận lấy nhưng lời xỉ nhục ấy, dù những thành viên trong câu lạc bộ đã giúp cậu nhưng cũng chẳng được bao nhiêu. "Trông cậu thật kinh tởm, biến đi" lời nói ấy của Kageyama đã khiến cậu thật sự tổn thương, cậu cứ chạy mãi, chạy mãi..chẳng để ý xung quanh. Chiếc xe tải từ xa đâm thẳng vào cậu, máu cậu không ngừng chảy ra. Hinata được đưa đến bệnh viện cấp cứu, mặc dù đã qua cơn nguy kịch nhưng cậu lại bị mất trí nhớ. Ngoài Kageyama ra thì cậu chẳng nhớ một ai...--------------------------------------------------------------------------Haii, tôi là tác giả đây! Truyện cũng không hẳn là ngược, chỉ là có vài chi tiết ngược thoii à:))Hina nhà ta sẽ từ một người năng động, hoạt bát trở nên trầm lặng, ít nói. Nhưng sau này cũng trở lại như cũ thôi đừng lo.CHÚC MỌI NGƯỜI ĐỌC TRUYỆN VUI VẺ ><…
" Giáo sư, anh cưới rồi à?""ừm"Lời chúc phúc vừa đến nơi đầu lưỡi thì cổ họng em nghẹn lại chẳng thể thốt ra nữa, thay vào đó tuyến lệ em cảm nhận rõ vị cay cay dường như chỉ chờ mà trực trào tuôn ra. Tại sao vậy nhỉ? rõ ràng em đã luyện tập và chuẩn bị kỹ lưỡng cả một tuần trời kia mà. Sao mãi em chẳng thể buông bỏ tình cảm cho người này vậy? Sao em cảm thấy bản thân mình nhỏ nhen và ích kỷ quá khi mà chỉ luôn muốn giữ hắn cho riêng mình? Hôm nay là ngày vui của hắn kia mà.Em chẳng thể cản nổi trái tim của mình nữa rồi, nếu em còn ở lại đây nó sẽ trở nên vỡ vụn mất. Lời nói đến đầu môi chẳng thể thốt ra, em rời đi ngay khi định nói với hắn.Người con gái ấy lại đuổi theo em. Anh biết không cô ấy đã hỏi em rất nhiều. Dường như cùng chung một bầu tâm sự mà giãi bày ra. Nhưng không thể phủ nhận một điều cô ấy là người chiến thắng ." em yêu anh Kanghyuk à"Em chẳng thể đáp lại câu hỏi đó nữa rồi anh à, nước mắt em cứ trào ra mãi mà thôi, cô ấy vì thế mà cũng khóc. Em đã lau đi hai hàng lệ của cô ấy, tự an ủi bản thân, xin lỗi cô ấy và nói rằng hôm nay là ngày vui của hai người kia mà." Em xin lỗi nhé"Cô ấy chẳng hề trách cứ em mà mỉm cười, ôm chầm em vào lòng, đây đó trong tim em len lỏi sự ấm áp"" kíttttttt"Một tiếng phanh gấp đến chói tai, sau đó thì em chẳng còn thấy gì, phía trước là một khoảng không vô tận. Em nhớ bản thân đã đẩy được người anh yêu ra xa khỏi chiếc xe ấy, nhưng em thì không may như vậy....Em tỉnh dậy trên một chiếc giường cỡ lớn, em nhận ra mình thực sự đã xuyên v…
aweqwe…