dare boboiboy ( Tạm Trop )
các bạn đặt câu hỏi thoải mái…
các bạn đặt câu hỏi thoải mái…
Một người là Đại tá trẻ tuổi nhất nước A, nhiệt huyết xông xáo sống ở thế kỷ 21. Một người là Thiếu tướng lạnh lùng nguy hiểm của Liên minh Ngân hà, danh xưng Quỷ vương, người người sợ hãi sống tại thế kỷ 45 sau công nguyên. Thế nhưng... Hai con người sống trong thời đại cách nhau hơn hai nghìn năm, tưởng chừng như không thể gặp mặt này lại...…
Layla vĩnh viễn không bao giờ quên khoảnh khắc ấy - khoảnh khắc nhìn mẹ ôm bom tự vẫn để giành phần sống cho mình, khoảnh khắc nhìn quê hương Thủ phủ chìm trong biển lửa và máu tanh. Cô thề, nhất định sẽ có một ngày cô sẽ tự tay diệt sạch lũ quái vật mang tên Vampire ấy, cho dù thịt nát xương tan, cho dù bị đẩy xuống chín tầng Địa ngục!Thể loại truyện: Ngôn tình, xuyên không, khoa học viễn tưởng, dị giới, dưỡng thành, HE.…
chỉ là vài tranh tự chính mình vẽ.…
Seoul bất ngờ trời mây đen , toàn bộ không khí lẫn nhiệt độ tăng lên một cách chóng mặt , bắt đầu những người có biểu hiện lạ khó thở , chóng mặt , sùi bọt mép chết ngay tức khắc . Lập tức một cuộc bạo loạn xảy ra ..... Chính phủ cho biết có thể là một loại virut mới ...Seoul cố thủ ngày thứ nhất ....*Lưu ý nhỏ : mình thích cặp này , và cũng thích ty mạt thế nữa và bùm quả bài này ra đời hê hê :))*không đi theo mô típ thông thường.…
Đọc rồi biết…
Đồng nhân "Đạo mộ bút ký".Tà công Bình thụ, Chủ công.Ai không thích hãy lướt qua trong im lặng, không chung chí hướng thì không cần làm khó nhau.…
- Đừng bao giờ tin vào những gì cậu nhìn thấy ở cô gái đó!- Ý chú là gì?- Biểu cảm chân thật nhất, duy nhất trên khuôn mặt của cô ta chính là không có biểu cảm, một khuôn mặt lạnh tanh, một ánh mắt vô hồn. - Không có biểu cảm?- Đúng vậy, không có biểu cảm, cô ta mắc chứng rối loạn cảm xúc, trầm cảm nặng. Biểu cảm của cô ta đến từ lý trí không phải là cảm xúc. - Làm thế nào chú biết được?- Cô ta phát bệnh năm 13 tuổi, ban đầu khuôn mặt cô ta không có một biểu cảm nào. - Năm 14 tuổi, cô ta mới học được cách cười, từ sáng đến tối không lúc nào là mọi người không thấy cô ta cười. Ngay cả khi đối thủ treo ngược đầu cô ta lên, nhúng người xuống bể cá mập đói, dù ánh mắt có sắc lạnh như thế nào, cô ta vẫn cười như một con rối. Lúc tôi vừa đến, kịp thời cứu cô ta ra khỏi, cô ta chỉ bình thản, thu lại nụ cười, chậm rãi nói, "Chú đến rồi, làm tôi diễn rất lâu." - Dần dần sau đó, mọi người thấy trên mặt cô ta có nhiều biểu cảm hơn, nhưng dù có thể nào đi nữa thì diễn vẫn là diễn, cô ta vẫn chỉ như một con rối có hồn.…