Vĩnh - Trại hè cuối cùng
"Không biết từ bao giờ, trái tim tôi có một ngăn kéo nhỏ."Ngăn kéo đó, trước đây, chỉ chứa những thứ đơn giản: hôm nay ăn gì, học những gì, hay danh sách những việc cần làm trong ngày. Cuộc sống của tôi, nói một cách hoa mỹ, là một đường thẳng. Không có những đoạn rẽ bất ngờ, không có những ngã ba, ngã tư rối rắm. Tôi thích sự đơn giản, sự an toàn mà nó mang lại.Thế rồi, một ngày nọ, một mảnh ghép kỳ lạ xuất hiện và chiếm lấy toàn bộ ngăn kéo đó. Nó không phải là một công thức, cũng không phải một định lý. Nó là hình ảnh của một người.Hình bóng ấy, của một người con trai tôi thậm chí còn chưa biết tên, lại có sức mạnh khiến tôi đứng hình ngay giữa biển người đông đúc. Kể từ khoảnh khắc ấy, mọi thứ trong thế giới của tôi đều thay đổi. Những con số không còn là những con số vô tri nữa, chúng biến thành số bước chân tôi đếm mỗi khi đi qua lớp anh ấy. Những định lý không còn là những định lý nhàm chán nữa, chúng là những quy tắc mà tôi tự đặt ra cho bản thân, chỉ để có lý do nhìn thấy anh ấy thêm một chút.Những điều nhỏ nhặt nhất bỗng trở nên quan trọng. Tôi bắt đầu để ý đến những mối quan hệ xung quanh anh. Tôi lén nhìn cách anh ấy nói chuyện với bạn bè, giọng nói vui vẻ khiến tôi bất giác mỉm cười. Tôi trở nên tò mò về anh, về thế giới của anh, về những câu chuyện xung quanh anh.Tim tôi bắt đầu có nhịp điệu của riêng nó, không còn đập đều đặn như một cỗ máy. Những cảm xúc này rất lạ lẫm. Nó không phải là sự phấn khích, cũng không phải là sự lo âu.ngày bắt đầu 28/8/…