Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥
" anh bé ơi, anh bé có thích em không vậy? "hành trình tán tỉnh anh bé của bạn lớn kha vũ• warning : lowercase only, có chửi tục. --------------------------------------------♡ truyện đã có sự cho phép chuyển ver của tác giả ♡ link truyện gốc: https://www.wattpad.com/story/251706175?utm_source=android&utm_medium=link&utm_content=story_info&wp_page=story_details_button&wp_uname=yv_dl28&wp_originator=je9KZf1GpTLqkHvHcSaSi6Zsebq%2BhJbwyMjheWUMfTVXBt%2BvZqyFly53eBlK9rmhQeGJ6bO3h6JyjDcgdgwSWUgeygZBDIZju07ikBFF7YectcRW1nGkWhluHyaQVThp…
--Pyy---Kiếp thứ nhất:Nàng là Tố Ưu, thứ nữ của Tố gia. Nàng yêu hắn, nhưng người hắn yêu là đại tỷ tỷ của nàng, nàng hận hắn, đâm đầu vào tường mà chết.-Kiếp thứ hai:Nàng là Tống Nguyệt, đích nữ của Tống huyện thừa. Nàng đơn phương hắn, nhưng hắn lại thương biểu muội của nàng.-Kiếp thứ ba: Nàng là Ngọc Tâm-một cô nhi. Hắn cứu vớt nàng. Ban đầu, nàng mang ơn hắn. Về sau, nàng yêu hắn. Nhưng lại đắng cay rằng hắn đã có một vị hôn thê. Nàng buồn bã, lao mình xuống sông Hoàng Hà...---------------- • • • ---------------Kiếp này, nàng là Cố Ngọc Linh, trưởng nữ của Cố gia.Kiếp này, hắn là vua Càn Long đời thứ 5. Là đấng minh quân. Nàng năm nay đã trăng tròn. Phải tham dự tuyển tú...Liệu rằng...hắn có để mắt đến nàng không..?❌Truyện mang tính chất HƯ CẤU.Đây là lần đầu --Pyy-- viết truyện. Hi vọng mọi người sẽ thích❤❤…
-Bìa: Tớ tự des bằng app Picsart nhé-Cảnh báo: Ngược nhiều lắm đấy -Thể loại: Ngược, chút ít ít ít ngọt và sủng, vô tình công đanh đá thụ-Nhân vật chính: Phác Xán Liệt, Đỗ Khánh Tú-Nội dung: Đỗ Khánh Tú đường đường là đại ca của cả ngôi trường vậy mà lại đổ rạp trước Phác Xán Liệt, một đứa vừa mới chuyển về trường! Cậu ta may mắn được anh yêu thích mà không biết tận hưởng, suốt ngay gần gũi với những người khác, mảy may chẳng bận tâm đến anh, làm anh đau khổ bảo nhiêu lâu! Phác Xán Liệt cứ như vậy đưa Đỗ Khánh Tú lên tận chín tầng mây rồi lạnh nhạt đẩy anh xuống địa ngục... Đỗ Khánh Tú sau khi tưởng chừng đã chết tâm rồi thì lại nhận tình yêu của cậu- người anh hằng mong nhớ bấy lâu. Cứ nghĩ là sẽ rũ bỏ cậu ta được...Tôi ghét cậu, Phác Xán Liệt! Và.. cũng yêu cậu lắm! -Lời tác giả: Tớ mong mấy cậu góp ý gắt vào. Ý kiến của độc giả là thứ tồn tại duy nhất còn những thứ khác có hay không, không quan trọng!…
Tuy ta lòng mang thiên hạ, nhưng nàng biết không? có những thứ quan trọng hơn nó mà nàng là một trong số đó!Nàng sống ta sẽ cùng nàng nắm tay ngắm vạn dặm giang sang, Nàng chết ta sẽ lấy huyết tế nàng bao gồm cả ta trong đó. Không có công bằng ở đây, Tổn thương nàng chết, ngươi nên vui mừng vì không liên lụy cửu tộc.Không phải ta không biết khóc mà không dám! Trong đời này ta khóc ba lần, trên lưng chàng thêm 6 vết đao, nếu ta khóc nhiều 1 lần tim ta sẽ thêm hai vết sẹo như trên lưng chàng.Tên nhóc đó xin ra để chiếu cố đệ muội nó, nếu điều đơn giản đó cũng làm không xong! Bản Vương sinh nó làm gì.Nương tử! Bên bỉ ngạn hoa, cạnh đá tam sinh, trước cầu Nại hà sẽ luôn có ta chờ nàng.…
Nữ chính : Từ HiểuNam chính : Dịch Hạo Dương Từ Hiểu : "Tôi đã dùng những năm tháng không có anh ấy bên cạnh để mạnh mẽ hơn"Hạo Dương: " Tôi đã dùng những năm tháng không có cô ấy bên cạnh để... khắc sâu hình bóng cô ấy trong lòng" Một tình cảm sâu đậm, nhưng mỗi người lại mang trong mình một vết thương lòng, những trăn trở riêng. Từ Hiểu là một cái tôi mạnh mẽ và cá tính, Hạo Dương là một bản thể dịu dàng và trầm lặng. Cái kết nào sẽ dành cho họ? Tình yêu và sự chờ đợi liệu có chiến thắng được khó khăn? ( Tôi tin rằng tình yêu luôn là thuốc chữa lành. Không ai có thể sống nếu thiếu tình yêu. Từ Hiểu và Hạo Dương là đại diện cho những con người nhiệt huyết và luôn hết mình theo đuổi ước mơ, lí tưởng sống, họ sinh ra là dành cho nhau. Và mong bạn, người phía bên kia màn hình sẽ theo đuổi được hạnh phúc của mình)Bìa truyện: mình lấy ảnh từ nguồn pinterest : https://www.pinterest.com/Winkeupjh05/ Mình sẽ cố gắng hoàn thành truyện đồng thời cập nhật bìa truyện mới…
Tác phẩm: Ba Bước Lên Rổ/三步上篮Tác giả: Lý Bất Hoả/李不火Nguồn: Tấn GiangThể loại: Nguyên tác, Đam mỹ, Vườn trường, HE, Chủ thụ, Chữa lành.(REAL) Học sinh kém SlamDunk x (FAKE) học sinh giỏi giả vờ không chơi bóng.Giới thiệu: "Từ năm mười lăm tuổi tới năm mười sáu tuổi, tôi chỉ có một nguyện vọng." Giang Tính Dã nói. "Tôi hy vọng ba của tôi có thể quay về.""Từ năm mười bảy tuổi tới năm mười tám tuổi, tôi cũng chỉ có một ước nguyện, tôi hy vọng có một ngày tôi có thể vượt qua cái người tên Thẩm Bất An kia, tôi đánh bóng rổ nhất định sẽ giỏi hơn cậu ta.""Nhưng mà..." Giang Tính Dã tiếp lời. "Năm mười chín tuổi của tôi lại có một mong ước mới. Tôi hi vọng có thể chơi một trận bóng rổ thật sự với cậu.""Thẩm Bất An, anh thích em.""Còn em thì sao?"Thẩm Bất An và Giang Tính Dã có hai cuộc sống hoàn toàn khác nhau, giống như hai đường thẳng vậy, chỉ có một điểm cuối. Vốn dĩ họ sẽ có vô số hướng đi, nhưng vì lòng nhiệt tình với bóng rổ, họ lại cứ vậy mà hoá thành hai đoạn thẳng có điểm cuối.Ở thời thanh xuân rực lửa năm cấp ba ấy, họ cuối cùng lại vì bóng rổ mà gặp nhau.…
part 2 của "Những mẩu chuyện ngắn về couple Shin Soukoku" từ acc clone cũ của mình : @Sa_CherryBlosslink part 1 : https://www.wattpad.com/story/208066340?utm_source=ios&utm_medium=link&utm_content=share_reading&wp_page=library&wp_uname=mochiumeotp&wp_originator=HVz53t7j5bQx6F8mX9p%2FH%2FgbOIQ7prU1Vw67J0NuR3d2t4CEF99hBK6LBta3MuD9eco5%2FofOHY9jBr4amuHudk6discL%2BnTfImJFQfVVGkAP3DpOSYZqUxQfnDQewSx4…
|Tóm tắt| Kiếp trước, Trần Diệu An là một kẻ vô dụng, dùng hết mọi tâm tư để theo đuổi một chàng trai suốt mười năm. Vậy nhưng, đến khi từ rã cõi đời, thứ cô nhận được chỉ là thái độ lạnh nhạt và hờ hững. Sống lại một lần, Trần Diệu An nhận ra kiếp trước, cô đã quá ngây ngô rồi! Tất cả những bi kịch của cuộc đời cô vốn dĩ là những lá bài bị người ta xếp đặt, cô chỉ là con rối ngu ngốc bị hãm hại mà thôi. Kiếp này, cô vẫn nguyện yêu Nguyễn Nhật Minh, chỉ là, trước đó, cô sẽ vén tấm màn che đậy những tội lỗi mà họ đã "ban tặng" cho cô, giành lại những điều mà cô xứng đáng có được."Bé ngoan, ăn uống đầy đủ một chút, em gầy quá rồi!""Bé ngoan, anh nhất định sẽ đợi em quay về!""Bé ngoan, tin anh, nhất định em sẽ không sao!" Vậy nhưng, ai đó làm ơn hãy giải thích cho cô, cô còn chưa kịp theo đuổi người ta mà đã bị ẵm lên xe hoa rồi?|Đôi lời tác giả| Hiuhiu, sau cả năm bù đầu với việc ôn thi nên không thể update gì, mình đã quay trở lại và ăn hại hơn xưa rồi đây =)). Mình là dân tự nhiên, hơn nữa đây cũng là tác phẩm đầu tay của mình, nên sẽ không tránh khỏi nhiều thiếu sót. Mọi người đi qua nhớ để cho mình một vài nhận xét để mình hoàn thiện hơn nữa nhé! Mình cảm ơn siêu nhiều luôn <3 Anyway, hi vọng nó không flop :<<…
Từ sau khi bệnh viện mời Kỳ Hạ Cảnh về làm hướng dẫn viên chuyên môn, rất nhiều người sau đó đã đến tận khoa hỏi về tình trạng hôn nhân của anh.Phó giáo sư trẻ tuổi tài năng này luôn tỏ ra bộ dáng lười biếng, lại cố ý hết lần này đến lần khác trêu chọc Lê Đông, người ở cùng khoa. Chỉ cần hai người bọn họ ở cùng một chỗ, nhiệt độ xung quanh sẽ lập tức giảm 10°C.Không ai biết vì sao!Cho đến một ngày, cả khoa tụ tập ăn tối.Kỳ Hạ Cảnh lười biếng dựa vào sô pha, ngũ quan ẩn hiện dưới ánh đèn chớp nháy, lười biếng, kiêu ngạo, cả người tản ra khí lạnh, "muốn sống chớ đụng vào."Có người đề nghị chơi trò nói thật, Lê Đông không may bị chọn trúng.Trong khi mọi người vắt óc suy nghĩ vấn đề hỏi, Kỳ Hạ Cảnh bỗng nhiên mở miệng: "Mối tình đầu là ai?"Giữa tiếng xì xào, Lê Đông bình thản đáp: "Không nhớ nữa."Sau bữa tiệc tối, trong một góc.Có người thấy Kỳ Hạ Cảnh ép Lý Đông vào tường, khoá chặt cổ tay cô, nhếch môi cười: "Không nhớ sao?""Có muốn tôi làm em nhớ lại lần nữa không?" ...Không ai biết, Lê Đông thích Kỳ Hạ Cảnh suốt ba năm cao trung.Yêu thầm giống như một vở kịch câm, Lê Đông một mình diễn xuất, khắc họa trong cuốn album miêu tả một thiếu niên bị vây quanh trong đám người, chỉ vĩnh viễn là một bóng lưng.Đêm biết Kỳ Hạ Cảnh xuất ngoại, cô viết ở cuối cuốn album: "Tựa như mùa Hạ và mùa Đông, một số người đã định sẵn sẽ không có điểm giao nhau."Khi đó cô không ngờ rằng 10 năm sau vẫn có người coi cuốn album ấy như trân bảo…
Em có một giấc mơ, đó là mỗi sáng thức dậy được nhìn thấy anh nằm bên cạnh, chỉ cần nhẹ nhàng bình lặng, sống một cuộc sống hài hòa. Không có thế giới điên đảo này, không có môn toán cao cấp, không có kì thi đại học năm ấy, cũng không có suy tính gì về tương lai. Một lúc nào đó, em mong được nhìn thấy anh.Rồi em cũng đã thấy, thời gian lúc đó muốn ngưng đọng lại, đông cứng như tảng băng, nhưng anh lướt qua em, rồi đi mất. Có lẽ, ai cũng vậy. Cũng nên có cuộc sống riêng, công việc bận rộn phải làm. Thực sự em không là gì, không là ai mà để có quyền sáo trộn thứ đã vốn đi vào quỹ đạo, một lí lẽ bình thường của thế giới này.Chúng ta không ai đúng, không ai sai, chỉ có mối tình đầu trong mỗi người luôn là tín ngưỡng đẹp nhất, luôn là hoàn hảo, hoàn hảo đến mức ai cũng muốn gìn giữ không cho thứ gì khác vấy bẩn, sẽ rất để tâm đến tình cảm đối phương, để tâm từ những thứ nhỏ nhặt. Em nghĩ, nếu đổi lại, hai chúng ta yêu hai người khác đã không cố chấp như vậy, chúng ta sẽ dễ dàng chấp nhận con người họ hơn, dường như thể chỉ cần bên nhau là đủ, không cần một tình yêu nồng cháy hay sâu nặng gì nữa hết. Lúc nghĩ vớ vẩn em lại tự hỏi, chúng ta có thể lại nắm tay nhau nữa không? Nhưng em bỗng dưng lại cảm thấy ớn lạnh. Có thể nhiều khả năng là không thể, và cũng không nên là như vậy nữa rồi. " Tạm Biệt"-------------…
"Sự thuần khiết không phải lúc nào cũng là ánh sáng - đôi khi, nó chính là cái bóng phản chiếu sự méo mó nhất trong lòng người." Sau một tai nạn xe khiến cha mẹ cậu bé Rin tử vong, cậu bị sang chấn tâm lý nặng và xuất hiện các dấu hiệu hoang tưởng, ảo giác nhẹ. Được chuyển vào một bệnh viện tâm thần tư nhân cao cấp, Rin - một đứa trẻ 15 tuổi với vẻ ngoài như thiên thần - lại khiến nhiều bác sĩ gặp khó khăn vì sự im lặng tuyệt đối. Đến khi bác sĩ Mizuki - một bác sĩ nữ trẻ tuổi, nổi tiếng tận tâm với bệnh nhân trẻ - tiếp nhận điều trị, điều kỳ lạ bắt đầu xảy ra. Mizuki bị cuốn hút bởi sự im lặng dị thường của Rin, đôi mắt như hồ nước không đáy, và những câu nói thì thầm lúc nửa đêm tưởng như không thật. Cô bắt đầu cảm thấy... được hiểu. Được cần. Và rồi, cô không còn biết đâu là điều trị - đâu là sự lệch lạc trong chính mình.Khi dấu hiệu giữa họ vượt khỏi ranh giới, bệnh viện bắt đầu có những vụ việc kỳ lạ: bệnh nhân mất tích, nhân viên phát điên, những đoạn ghi âm không ai dám phát lại. Và cuối cùng, chỉ còn Mizuki và Rin - trong một "trò chơi tâm trí" đầy mơ hồ và bệnh hoạn. Một ám ảnh u tối giữa hai linh hồn méo mó - thuần khiết hay lệch lạc?…
Trong một thế giới tương lai nơi con người có thể cộng hưởng với sức mạnh cổ xưa, những đứa trẻ đặc biệt được gọi bằng cái tên lạnh lùng: "Vũ Khí Mang Hình Dạng Con Người."Chúng không được sinh ra để sống,mục đích thật sự là để chiến đấu, để hy sinh,phục vụ cho nhân dân và đất nướcGia tộc họ Lê từng có tất cả: một mái nhà ấm áp, bốn đứa trẻ thông minh, một người mẹ anh hùng, một người cha lạnh lùng nhưng tận tụy.Cho đến ngày người mẹ ngã xuống nơi chiến trường.Cho đến ngày đứa con gái út ,cô bé hiện diện cho sự ấm áp gia đình, bị đưa đi rồi, rồi trở về trong chiếc hòm sắt lạnh toát.Đúng ngày mà mẹ cô hi sinh,cũng là sinh nhật thứ mười hai của cô bé.Cô bé ấy... đã từng cười như nắng ban mai.Đã từng được nâng niu bởi bàn tay của cha, của anh chị, của quản gia và bảo mẫu.Đã từng chiến đấu với một ý chí kiên cường không hợp với lứa tuổi.Nhưng rồi chết trong đau đớn, tan nát, không toàn vẹn, với đôi mắt mở hờ và nụ cười đầy hối hận.Người cha phát điên.Gia đình đổ nát.Người chị thứ ba phát hiện ra một sự thật bị che giấu trong phòng thí nghiệm:Thi thể ấy... chỉ là một phần còn sót lại.Ai đã xé toạc linh hồn đứa trẻ ấy ra làm đôi?Và tại sao... ngay cả sau cái chết, cô bé vẫn như đang gánh lấy một điều gì đó cho cả gia đình?Bi thương, tàn khốc và ngập tràn ký ức, "Một Mình Con Gánh Cả Sự Bình Yên" không chỉ là một câu chuyện về chiến tranh hay thù hận - mà là bản thánh ca của tình thân, của ký ức bị lãng quên, và của một đứa trẻ dám mang cả bình yên củ…
Căn buồng nhỏ lặng im. Ánh sáng mờ nhạt xuyên qua khe hở của rèm cửa, lướt trên khuôn mặt tiều tụy của cô bé sáu tuổi-Trần An Nhiên. Mẹ cô đã rời đi, để lại cái ôm cuối cùng nhạt nhòa, và giấy khai sinh với tên gọi như một lời cam kết cuộc đời sẽ có hướng.Nhà không còn tiếng cười, chỉ còn hơi ấm men say phủ khắp mọi góc. Cha cô-người ngày xưa từng hứa sẽ che chở-nay chìm đắm trong rượu chè. Có đêm, cô nghe ông thì thào với một người lạ bên cạnh: "...bán con giúp...". Lời ấy như một nhát dao, khắc sâu vào tâm hồn nhỏ bé: cô không phải con gái, mà là gánh nặng.Sau ấy, bóng hình bà Nguyễn Thị Dương hiện lên trong đời cô như định mệnh. Bà - người phụ nữ vùng quê tuổi ngoài sáu mươi, người có đôi tay chai sạn nhưng ánh mắt dịu dàng như mặt trời đầu sớm. Không lời nặng hàm, chỉ một câu nhẹ nhàng: "Con theo bà nhé, bà sẽ lo cho con."Dưới mái ngói đơn sơ, An Nhiên học từng con chữ đầu tiên bằng chiếc bảng đen nhỏ. Hình ảnh bà lưng còng đút từng nét phấn trắng trên bảng-dáng đứng mệt mỏi nhưng ánh mắt đầy hy vọng-là chiếc đèn thắp sáng tâm hồn cô héo úa. Bà kể cho cô nghe về niềm tin-về ngày cánh cửa trường đại học mở rộng, về một thế giới nơi cô không là số phận.Khi cô bước vào lớp 11, bà Dương qua đời-khép lại một chương đời bằng sự ra đi nhẹ nhàng như sớm mai. Sự mất mát ấy biến thành động lực. Không ai bên cạnh, An Nhiên tự hứa: cô sẽ học giỏi, tự lập, và sống sao cho tình thương của bà không uổng phí.Rồi mùa xuân ấy, , cô gặp Trần Vương Thượng. Tình yêu ấm áp, dịu dàng sau bao n…
Cuộc sống của Choi Soobin luôn được xác định bởi những quyết định khó khăn và những ca phẫu thuật phức tạp. Nhưng khi gặp em, một omega kiên cường và đầy đam mê. Anh không còn chắc chắc về những gì mình đã làm. Tình yêu giữa một bác sĩ alpha luôn nghiêm túc và một ca sĩ omega nghịch ngợm thì sẽ như thế nào?…