Quá Khứ Của Kẻ Phản Diện? -Drop12/12/2025-
Đọc ik rồi biết=)))…
Đọc ik rồi biết=)))…
Tuyển tập các truyện ngắn và tản văn do tôi viết.…
Đọc xong có gì hem hay mong mọi ng góp ý😉😉…
Lô Nhã Giang như thế nào cũng sẽ không ngờ được, liền bởi vì hắn bảy tuổi năm ấy nhất thời tham ăn, ăn vụng một cái màn thầu, làm cho hắn nửa đời sau trả giá vô cùng thảm thống đại giới.…
Hắn " Trịnh Khôi Nguyên " 25 tuổi , sau khi bố mẹ gặp tai nạn qua đời , để lại cho hắn một căn biệt thự và tập đoàn Trịnh Gia là một tập đoàn lớn chuyên về các dòng mỹ phẩm cao cấp . Sau khi hắn lên chức chủ tịch hội đồng quản trị , vì không tin bố mẹ mất chỉ là do tai nạn hắn quyết tâm điều tra , nhưng vừa tìm được bằng chứng thì đã bị chú hắn là "Trịnh Thanh Tần" hãm hại nhầm bịt đầu mối và chiếm lấy tập đoàn.Cô " Lâm Vân Kỳ " 20 tuổi , là một đứa bé mồ côi . Cô làm việc tại một cửa hàng bách hóa , tình cờ chứng kiến cái chết của hắn và bị hắn bám theo nhờ giúp đỡ trả thù kẻ đã hại bố mẹ và giết hắn .Bởi vì cô là người cuối cùng hắn nhìn thấy trước khi chết nên hắn chỉ có thể chạm vào cô và thông qua cô mà giải quyết mọi việc ...... Chuyện gì sẽ xảy ra khi người và ma yêu nhau ???Và liệu họ có thể đưa kẻ ác ra trước ánh sáng ????????…
Thế giới thực của tôi rất đáng sợ.Tôi mạnh mẽ, nhưng sự thật lại chỉ là 1 con bé yếu đuối tự tạo vỏ bọc giả dối cho riêng mình.Tôi khóc, cười, buồn, vui, giận, hoàn toàn không phải là con người tôi.Tôi rất vô cảm, nói trắng ra, dù có người sắp chết trước mắt tôi, nếu không vì đã đủ tuổi để chịu trách nhiệm hình sự trước pháp luật, tôi đã chẳng dang tay ra cứu giúp.Rất ghê tởm đúng không?Ha, tôi yêu cái thế giới nơi chỉ có sách làm bạn với mình.Tôi yêu cái cảm giác tự tay mình viết ra những con chữ, những người bạn luôn ở bên cạnh tôi, chẳng rời xa.Có hứng thú không, người khách lạ mặt?Bienvenie*...-----*Tiếng Pháp: Chào mừng…
Đây sẽ là hồi kí của tác giả nhée. Vì là lần đầu viết nên có sai sót gì mong các bạn để lại ở dưới phần cmt để mình khắc phục 👩❤️💋👩…
" Các vị thần sẽ bỏ rơi chúng ta sao ? " Người lính hỏi người bạn của mình , giọng vô cùng buồn bã . " Chắc chắn " Người bạn đó cũng trả lời y hệt như anh ta - buồn bã còn có chút tuyệt vọng , thở dài tưởng chừng giúp anh ta đỡ lo hơn nhưng nó chỉ làm tâm trạng anh ta càng tồi tệ , nghĩ đến những thần dân của đất nước này thì càng mệt mỏi . Lần này coi bộ các vị thần sẽ không tha cho dương thế rồi , họ là lính trong hoàng cung , ít nhất thông tin họ biết cũng đầy đủ hơn bên ngoài , ai ở ngoài kia cũng nghĩ rằng các vị thần đang tức giận , cần có cái gì đó xoa dịu thần nhưng cái cảm giác của thần còn hơn cả tức giận - chính là tuyệt vọng . Hơn 100 000 năm trước con người cũng chịu cơn thịnh nộ của thần , cũng may đó chỉ là răn đe nên vẫn còn con người sống sót và thời đại này . Họ biết bản thân mình thấp kém cỡ nào còn những kẻ trong kia cứ nghĩ mình là cao nhất , đứng trên vạn vật còn đối với thần thì họ chỉ như mấy con kiến nhỏ bé dưới chân mà chỉ cần búng tay là chết hết . Cả hai người ngồi thụp xuống đất , ngửa đầu lên hưởng thụ nốt chút yên bình còn xót lại , bầu trời hôm nay đen kịt , họ nhìn nhau cười , bây giờ đến cả thần Mặt Trời cũng đang rời bỏ họ .…
em mới viết có gì sai xin mọi người chỉ bảo .…
' Tại sao em lại theo cậu ta mà không phải tôi? '' Tôi đá một thằng nhà giàu khốn nạn như anh để đổi lấy một người không giàu bằng anh nhưng mà tốt hơn anh gấp trăm lần được chưa ? '…
Cảnh báo-Đây là chỉ là fanfic, hoàn toàn không liên quan đến người thật!-Bản edit không đúng 100% so với bản gốc.-Edit với mục đích phi thương mại và đã có sự cho phép của tác giả, vui lòng không re-up dưới mọi hình thức!…
"Tuổi thơ ngọt lành, lớn lên một chút lại cô đơn, rồi lỗi lầm và những điều vụng về khác. Tôi vừa muốn bước ra bên ngoài, đóng cửa lại và thả chìa khoá xuống một cái hồ mãi mãi. Vừa muốn ở lại trong ấy, phủi bụi từng thùng kí ức để xem lại, làm rõ hết những điều còn hoài nghi, sắp xếp lại những hỗn độn, và tìm cách giữ lấy điều quan trọng nhất." - Chín mọng và đỏ thẳm"Ý nghĩa cuộc đời mỗi người là trở nên ý nghĩa đối với cuộc đời người khác. Nghĩ như vậy, tôi chợt cười một mình, dang tay chạy như bay giữa con phố nửa đêm trong suốt." - Để tôi đưa cậu về"Đừng bao giờ để mình ướt. Đầu tiên phải mua cho mình cái ô đã, rồi muốn tặng áo mưa cho ai thì tặng. Được không? Yêu thương mình trước đi, rồi hãy yêu người khác!" - Đừng để mình ướt"Khi đó chúng tôi không nhìn nhau bằng những bộ lọc màu chồng chồng lớp lớp nữa mà bằng đôi mắt nhìn thấy nỗi buồn trong mắt người khác. Chúng tôi từ bỏ việc kết nối với rất nhiều người để nắm tay vài người quan trọng nhất. Và theo cách đó chúng tôi biết mình sẽ chẳng bao giờ sợ cô đơn." - Một cú va chạm ngoài vũ trụ"Tôi muốn nghĩ kí ức về nụ hôn đầu chỉ có trong ảo giác của chính mình, từ một tình yêu đơn phương tuyệt vọng, ngay từ khi bắt đầu đã tuyệt vọng, sẽ có mùi của thỏi son dưỡng môi mà M hay dùng. Đó là bí mật. Mãi mãi sẽ là bí mật. Không mong muốn được tìm thấy." - Bí mật"Vì đôi khi tình yêu là không đủ. Nên chúng tôi xé cho mỗi người một mảnh trái tim mình để mang đi và giữ lại. Nếu có một ngày trời xanh, lá bàng đỏ…
đọc rồi biết :]]…
write by myself…
"Đông đến rồi, anh có lạnh không, Vegas?" em nở trên môi một nụ cười, nhìn tôi hỏi.Trong khi đó, tôi lại chỉ chú tâm khuấy cốc cafe đã nguội lạnh từ bao giờ, không buồn ngước nhìn em mà hỏi lại."Bấy lâu nay có phải cậu vẫn luôn ghen tị với em trai mình?"…