Xuân Hoa Dạ Vũ
Hà Nội năm 2008.Một cô gái mười sáu tuổi, mang theo vết thương từ miền quê khốn khó, bước vào biệt thự cổ kính giữa lòng phố cổ. Nơi đó, cô gặp anh - người đàn ông ba mươi hai tuổi, sống như một chiếc bóng giữa căn nhà lặng thinh, người mang trong tim một vết cắt quá khứ không ai hay biết.Tưởng chỉ là chốn dừng chân tạm bợ, cô dần trở thành hơi thở duy nhất khiến căn nhà có tiếng động người.Tưởng chỉ là trách nhiệm, anh lại thấy mình chỉ ngủ yên được khi có cô nằm cạnh, nhỏ bé như một mảnh ký ức xưa cũ trở về.Nhưng những bức tường gạch cổ kia vẫn đang giữ trong lòng nó những bí mật của một gia tộc lâu đời.Và cả hai, mỗi người đều đang lần tìm chính mình giữa quá khứ và hiện tại, giữa những mảnh tình cảm chưa kịp gọi tên.Đây không phải là một câu chuyện tình yêu vội vàng.Đây là hành trình của hai con người - một lớn lên trong thiếu thốn, một bị chối bỏ trong giàu sang - lặng lẽ bước về phía nhau giữa những đêm Hà Nội lạnh.…