tru tien 93
…
Tôi có rất nhiều bạn, và cũng đã từng chơi thân với rất nhiều đứa. Nhưng rồi từng người từng người một, họ phản bội lại tôi. Tôi có rất nhiều bạn bè, và số người phản bội lại tôi trong số nhưng người mà tôi coi là " bạn " cũng ko ít. Khi tôi cần nhất, họ ko ở bên tôi. Họ ko đến bên tôi đầu tiên khi tôi khóc. Nhưng nó thì khác. Nó luôn đến bên tôi khi tôi cần. Nó luôn đến bên tôi đầu tiên khi tôi khóc. Nó luôn là người đầu tiên hỏi tôi:" có sao ko? bị sao vậy?" khi tôi bị thương. Và cũng chính nó là người đầu tiên đỡ tôi đứng dậy khi tôi vấp ngã. Nó cũng chính là người bạn đầu tiên của tôi. Cảm ơn mày nhiều lắm! Bạn tâm cốt của tao !…
Con người có đôi khi cảm thấy cô đơn thật đáng sợ, nó giống như một cái hố thật lớn thật to và thật đen cố gắng dụ dỗ ta vào trong để rồi không lối thoát. Nhưng tôi lại cảm thấy cô đơn không đang sợ, nó như nhắc tôi phải cố gắng thêm và không vì ai đó mà cảm thấy mình không đủ tốt. Một mình thì sao? Một mình thì tôi vẫn có thể ăn, có thể uống, cỏ thể hưởng thụ bản thân mà chẳng cần quan tâm người kia nghĩ gì. Đừng quá Vì người khác mà buông bỏ bản thân. Đây là điều tôi học ra sau bao vấp ngã trong cuộc đời. Cô đơn không đáng sợ như chúng ta tưởng. Cái đáng sợ đó là sống chung quanh nhiều người mà lại cô đơn.…