Miss u! • Taegyu
"Beomgyu á cậu ấy tệ lắm!, chẳng biết yêu thương bản thân chút nào cả"…
"Beomgyu á cậu ấy tệ lắm!, chẳng biết yêu thương bản thân chút nào cả"…
Jaehyun ngẩng mặt lên, đôi mắt tràn đầy sự nuối tiếc. "Juyeon à... Hãy hiểu cho anh. Không ai trong chúng ta là vấn đề trong chuyện này cả, mọi thứ đều là do hoàn cảnh của đôi ta mà thôi. E- em là người anh thân nhất mà". Trong một khắc thoáng qua, chất giọng ngọt ngào kia dường như đã ngắt quãng. Ngập ngừng và nghẹn ngào, Jaehyun nói tiếp "Anh sẽ không bao giờ ngừng quan tâm đến em. Anh thực sự rất, chết tiệt, xin lỗi. Chỉ tới khi cậu nhận ra cả căn phòng đã chết lặng cùng với lời xin lỗi của Jaehyun, khi mọi thứ bị bao trùm trong bầu không khí gượng gạo tràn ngập nuối tiếc, Juyeon mới ngẩng mặt lên nhìn anh. Cậu chẳng còn gì để nói cả. Tất cả ngôn từ, giới từ cùng liên từ dường như đều lẫn vào với nhau nơi đầu lưỡi, phác thành một bức họa xấu xí về một tình yêu đang chìm vào hồi kết.Chẳng còn cách nào khác để nói câu "Chúng ta không thể ở bên nhau" ngoài cách này.____✓ Tác giả: anon7912✓ Link: https://archiveofourown.org/works/31933597 ✓ Tag: Canon Compliant, Angst with a Happy Ending, Internalized Homophobia, Coming Out, Love Confessions, Somewhat Unhealthy Coping Mechanisms✓ Bản dịch chưa có sự đồng ý của tác giả. Vui lòng không mang ra khỏi blog.✓ Người dịch tự chia chương.✓ Người dịch đảm bảo theo sát ~80% tác phẩm, 20% còn lại là cách diễn đạt bị thay đổi để đảm bảo tính tự nhiên của giọng văn trong tiếng Việt. Nội dung không bị thay đổi.…
Sẽ như thế nào khi bạn được crush đáp lại tình cảm, nhưng rồi lại bị chính người đó lừa dối, và sau nhiều tháng ngày, cho đến cuối cùng người nắm tay bạn lại là người bạn coi là bạn thân? "Tao yêu mày, yêu mày rất nhiều đấy, tên ngốc này""Ừm...Hả??!!! Nè từ từ bỏ tao xuống đã"Cho dù cả thế giới có ruồng bỏ bạn, người ấy vẫn sẽ cạnh bên và ôm bạn vào lòng, sẽ an ủi, sẽ yêu thương bạn."Làm người yêu tao nhé, có thể tao không đủ tốt để mày dựa vào, nhưng tình cảm này là chân thành, trái tim tao nguyện dâng cho mày..."…
sẽ là thể loại tiểu thuyết thiếu niên nha. Kể về 1 lần tình cơ đụng phải nhau, chỉ là anh nam chính thấy nữ chính còn chị nữ chính hoàn toàn không hay biết mình từng gặp anh. Nhờ lần ấy, anh quyết định điều tra thông tin của cô, sau cùng lại đem cô thành người của mình. Với tính cách của cô, cô hoàn toàn không dễ dàng để anh lộng hành. Từ đây sẽ xảy ra những diễn biến vô cùng mới lạ. Mong các bạn đọc, theo dõi và góp ý cho Au nhé!❤…
Bách đứng nắm lấy tay tôi nhìn thẳng mắt tôi và nói -"Mãi mãi không chia xa"…
Đây không phải câu chuyện về một cô tiểu thư xinh đẹp, giàu có, cũng không phải về cuộc đời đầy sóng gió của một cô gái phi thường nào đó, chỉ đơn giản kể về cuộc sống, chuyện tình yêu, chuyện học hành của một cô sinh viên với giấc mơ du học từ ngày bé. Lối viết đơn giản, gần gũi và chân thật cùng với những tình huống rất "đời" có thể khiến bất cứ cô gái nào tìm thấy hình ảnh của mình ở một khía cạnh nào đó của Tuệ Lâm - cô sinh viên năm thứ ba của một trường Kinh tế tại Hà Nội. Tuy nhiên, không vì thế mà truyện thiếu đi chất lãng mạn hay kịch tính, đơn giản vì dù là cuộc sống thực đi chăng nữa cũng ẩn chứa biết bao bất ngờ không tưởng, thậm chí có những điều tưởng như viển vông lại trở thành sự thật, mời bạn hãy đọc và cảm nhận câu chuyện của cô gái trẻ Tuệ Lâm theo cách của riêng mình...…
Hán Việt: Tiểu thời quang** Lưu ý: tên truyện là do tụi mình tự đặt lạiTác giả: DodologTình trạng: Hoàn cvSố chương: 110 chươngThể loại: Ngôn tình, Hiện đại, HE, Thanh mai trúc mã, oan gia ngõ hẹp.Nguồn: Wikidich.com + Converter: Trang Dương Thuyên NgọcEditor: LynnBetaer: GnouhtẢnh bìa: Gác nhỏ của Dạ Tước. Truyện edit chưa được sự đồng ý của tác giả nên vui lòng không re-up hoặc chuyển ver!!!------------------Văn ánĐoạn kịch nhỏ 1:Lâm Hi(nam): Người nào đó từ nhỏ đã lưu manh, thích đùa giỡn người khác. Lần đầu tiên gặp nhau đã đánh mình.Lưu Triệt(nữ): ...Đoạn kịch nhỏ 2:Lâm Hi: Người nào đó từ nhỏ đã lưu manh, thích đùa giỡn người khác. Lần đầu tiên tắm ở nhà trẻ, liền muốn nhìn xuống "chỗ không thể miêu tả" của mình.Lưu Triệt: (-_-) ...Cút!…
"Nhìn anh trên sân khấu ,đâu ai nghĩ rằng anh lại là thằng tồi đến như vậy!!! cũng phải anh cất giọng hát trầm ấm ấy,biễu diễn duới ánh đèn lấp lánh sắc đẹp làm người khác mê đắm thì ai đoán đc ...Có thể tôi từng thần tượng và yêu anh hết cả một thanh xuân ...nhưng tôi xin lỗi tôi không thích Fuck Boy""Hơi tiếc cho em nhỉ...Vì tôi đây còn tệ hơn Fuck Boy"Truyện đầu tay au viết là thể loại ngược tâm rất nặng cho nên muốn biết HE hay SE thì đọc nha!!!Truyện cg hơi tục xíu á!nên nếu ko thích thì đg đọc nha…
. Một cô gái hỏi: "Bao nhiêu tiền 1 trái dừa vậy ông?"Ông già bán dừa trả lời cô gái: "Thưa cô 10 ngàn 1 trái."Cô gái nói: "Bán cho tôi 2 trái 15 ngàn được chứ, không được tôi đi chỗ khác."Người bán dừa trả lời: "Cô lấy đi, 15 ngàn 2 trái. Tôi nghĩ như vậy cũng tốt rồi bởi vì cả ngày nay tôi chưa bán được cho ai cả"Cô gái lấy 2 trái dừa và bỏ đi với cảm giác của một người chiến thắng. Cô ấy bước vào xe hơi và đi đón cô bạn, cả 2 cùng tới một quán ăn sang trọng. 2 cô gái ngồi xuống bàn và gọi những thứ họ thích. Họ chỉ ăn một ít và để lại rất nhiều thứ mà họ gọi ra.Sau đó cô ta thanh toán hóa đơn. Hóa đơn là 950 ngàn, cô gái đưa 1 triệu và nói với ông chủ quán: "Khỏi thối"------------Sự việc này có vẻ rất bình thường đối với ông chủ quán giàu có. Nhưng nó rất đau đớn cho người bán dừa tội nghiệp.Tại sao chúng ta thể hiện sự tính toán chi li khi chúng ta mua hàng của những người nghèo khổ tội nghiệp? Và tại sao chúng ta lại quá hào phóng với những người không cần sự hào phóng của chúng ta?Mỗi lần một đứa trẻ nghèo đến với tôi để bán một cái gì đó đơn giản, tôi lại nhớ về ba tôi. Ba tôi thường mua những món đồ lặt vặt từ những người nghèo khó với giá cao, mặc dù ông không thực sự cần đến chúng. Có lần tôi thắc mắc hỏi ba về hành động "kỳ quặc" đó thì ba tôi nói: "Đó chính là chân giá trị của cái gọi là từ thiện"❤️…
Chuyện thường ngày của cô nàng "không muốn gì cả"…
Bộ truyện viết về cuộc tình của hai bé con trong bộ"cuối hạ"…
Hắn là tổng tài vô tình, khát máu ở thành phố Giang. Cô là tiểu thư lá ngọc cành vàng bị thất lạc. Trong một âm mưu đồ đẩy cô vào vòng tay hắn. Bảy năm sau, cô cùng ba đứa con thiên tài trở lại, thề sẽ đem những kẻ đã hãm hại mình năm đó phải trả giá gấp 10 lần. Nhưng khi muốn toàn thân rút lui thì từ đâu 1 vòng tây ôm lấy cô, nở nụ cười tà ác nói: "phụ nữ, đem hạt giống của tôi đi suốt bảy năm, bây giờ dù cho em có chốn tới chân trời góc bể tôi cũng sẽ tìm ra". Lam tiểu thư cười kiêu ngạo:" bổn tiểu thư không cần dựa dẫm vào đàn ông"....…
Hiện đại, Thành Xuân đến Trưởng Thành.Ngược tâm.…
"Mùa hạ năm đó rất đẹp, có cậu và có chúng ta"…
Minh Oanh là một nữ tác giả viết truyện ngôn tình không ai biết đến!! Dĩ nhiên cái mác "Tác giả" cũng là do cô không khiêm tốn mà tự nghĩ cho mình!!! Và cũng dĩ nhiên dưới sự ủng hộ của bạn bè và gia đình cô cũng trêu chọc. Và họ mong rằng Minh Oanh cũng sẽ hoàn thành được ước mơ làm "Nhà viết ngôn tình" của cô và được mọi người biết đến!!!! Mà theo đó vui vẻ gọi cô bằng cái tên "Nữ tác giả" tương lai đó. Tiếp đến phần cô, cô có một người bạn "Thanh mai trúc mã" từ bé. Đến hiện tại người bạn ấy được "tăng chức" lên thành người mà Minh Oanh thích đơn phương trong suốt sáu năm liền!!! Nhưng vì hai bên gia đình phía Minh Oanh và Bảo Trung (người mà cô thích) mà hai người bỏ lỡ nhau. Mãi đến sau này cô mới gặp được anh người khiến cô phải thốt lên câu nói: "Có Anh Là Điều Tuyệt Vời Nhất." Và người đó chính là Phong Thanh!! Muốn biết Cuộc đời, Diễn biến, Cuộc gặp gỡ và Kết thúc của bộ truyện này như thế nào!! Thì hãy đọc hoàn hết các chương dưới nhé!!!!!!! Và bình luận cho mình biết các bạn có thích hay không!!!!! Và góp ý đoạn nào không hay, mình sẽ rút kinh nghiệm và tiếp thu ý kiến của cả nhà cho bộ truyện sau nhé!!!! Mong bộ truyện này của tớ không làm mọi người thất vọng!!!!! Mong rằng sẽ được các cậu đón nhận và ủng hộ, mình xin chân thành cảm ơn ạ!!…
Gia đình họ Kỉ và gia đình họ Cố là hai gia đình rất thân thiết với nhau. Từ nhỏ, con trai nhà họ Kỉ là Kỉ Đình đã là bạn “thanh mai trúc mã” với hai cô con gái song sinh nhà họ Cố là Cố Chỉ Di và Cố Chỉ An. Chỉ Di và Chỉ An hồi nhỏ giống nhau như hai giọt nước, nhưng tính cách lại khác nhau một trời một vực.Chỉ Di dịu dàng, nữ tính, có phần trầm mặc, yếu đuối, trong khi Chỉ An lại nghịch ngợm, hiếu động và có phần ương bướng.Chỉ Di từ nhỏ đã thầm yêu Kỉ Đình. Kỉ Đình thì luôn thấy mình phải có trách nhiệm bảo vệ, chăm sóc cho Chỉ Di thánh thiện, nhưng khi trưởng thành, anh lại phát hiện ra người mình yêu chính là Chỉ An. Đằng sau vẻ ngoài bướng bỉnh, ngang tàng của Chỉ An là một tâm hồn khao khát được yêu thương. Từ nhỏ, Chỉ An đã biết mình không phải là con đẻ của mẹ. Cô chỉ là đứa con rơi của bố với một người em họ của mẹ, nên từ lúc sinh ra cô đã là đứa trẻ không được ai mong đợi. Vậy nên, cô luôn có cảm giác cô đơn. Lúc Kỉ Đình và Chỉ An hiểu rõ tâm tư nhau, tưởng như sắp đến được với nhau thì một vụ tai nạn xảy ra đã làm cuộc đời họ rẽ ngoặt. Sau một vụ tai nạn, Chỉ An bỏ đi, Kỉ Đình ở bên chăm sóc Chỉ Di nhưng trong tâm hồn vẫn cứ mải miết chờ đợi Chỉ An. Chỉ An như cánh chim bay không mỏi, không biết đến điểm dừng còn Kỉ Đình như hòn đảo cô độc giữa đại dương mong được làm chốn nghỉ chân cho chú chim ấy. Và khi nghe được tin về Chỉ An từ một người bạn, Kỉ Đình đã tức tốc đi tìm cô. Họ gặp lại nhau và cùng nhau tận hưởng những ngày hạnh phúc ngắn ngủi, rồi Chỉ Di đến tìm Kỉ Đình, và Chỉ An lại bỏ đi. Kỉ Đình lại tiếp tục chờ đợi, lại tiếp tục đi tìm Chỉ An……
Nam." Mỗ diễm lạnh lùng tà mỗ yêu nghiệt liếc mắt một cái, "Ba" một tiếng quăng hắn một cái bạt tai, tràn đầy khinh thường ném những lời này, giống như bình một tiếng kinh lôi, đem nhân lôi cái ngoại tiêu ở bên trong thấu. Ách! Cái gì. . . Cái gì? Mỗ yêu nghiệt ngây người, cuộc đời lần đầu tiên phát giác bản thân mình chỉ số thông minh thấp, bởi vì hắn nghe ko rõ nàng ý tứ: "Vì sao?" Mỗ diễm khinh chợt nhíu mày, nhàn nhạt nói: "Xử nam ko kinh nghiệm, ko kỹ xảo, dùng thật ko thoải mái." Mỗ yêu nghiệt nhất thời cuồng phun tam thăng huyết, thiếu chút nữa ko đương trường khí tuyệt bỏ mình: "Ngươi, ngươi. . ." Nàng kêu thất diễm, lãnh huyết, vô tình, từng là danh chấn các quốc gia liệt hỏa A tự thứ nhất sát thủ, xuyên qua phụ đang ở liệt hỏa gia tộc được xưng là phế vật thất tiểu thư liệt hỏa thất diễm trên người, đại tỷ xuất giá, đêm tân hôn bị nhân bát quang quần áo nhục nhã, xấu hổ và giận dữ nhảy xuống hồ tự sát mà tử làm cho nghi nàng mượn xác hoàn hồn. Từ đây, trọng sinh liệt hỏa thất diễm, đem tại đây phiến trên đại lục nhấc lên thế nào một cỗ tinh phong huyết vũ đâu? Chúng ta thử mục lấy đãi... . . .…
"Chỉ có cái chết, cái chết mới chia lìa được đôi ta" âm thanh trầm đục, ghê rợn xen kẽ lấy sự tức giận đang hướng về phía người đàn ông bị trói chặt bằng xích sắt trên giường kia.Bàn chân trắng trẻo, mịn màng kia đang đặt trên ngực hắn. Ra sức ghì xuống khiến hắn cảm thấy đau đớn, cùng với giọng nói lanh lảnh phát ra từ khuôn miệng xinh xắn kia: "Anh chỉ có thể là của tôi, thuộc về tôi. Những con đàn bà khác dám ve vãn anh, kết cục của chúng chỉ có thể là cái chết"…
Văn án:Hoàng đế sống lại,Ở hắn vẫn là cái kia kiêu ngạo ương ngạnh tứ hoàng tử thời điểm,Hắn nghĩ muốn trước tiên đem kiếp trước hoàng hậu định ra đến,Cả đời này, hắn phải hộ nàng sủng nàng,Làm cho nàng làm một cái độc chiếm thánh tâm sủng hậu.Nguyện vọng là tốt đẹp chính là,Chính là hắn kia mập mạp nhuyễn Manh Manh tiểu hoàng hậu,Biết được chính mình cùng với hắn đính hôn khi,"Oa" một tiếng,... KhócĐây là một tràng có kế hoạch có dự mưu sủng hậu dưỡng thành hàng động.Nội dung nhãn: cung đình hầu tước sống lại ngọt vănNhân vật chính: Diệp Thiên, Tiêu Ngôn Phong…
"cảm ơn cậu vì tất cả" "Đừng thích tớ nữa nhé!""Xin lỗi vì đã có tình cảm với cậu" "đồ tồi"…