Café 17:17
Giữa lòng thành phố lúc nào cũng đông đúc và ồn ào, có một quán cafe nằm nép mình trong con hẻm nhỏ, tĩnh lặng như chẳng bị thời gian làm phiền. Không biển hiệu rực rỡ, không cần quảng cáo xô bồ, "17:17" vẫn có người ghé đến đều đặn - có lẽ vì cà phê ngon, có lẽ vì không khí dễ chịu, hoặc đơn giản chỉ vì họ cần một chỗ để thở ra nhẹ nhõm.Quán không lớn. Bàn ghế bằng gỗ cũ, tường dán giấy vàng nhạt, những chậu cây xanh mọc ngẫu nhiên trong từng góc. Tiếng nhạc phát ra từ chiếc loa nhỏ treo sát trần nghe như lời thì thầm quen thuộc. Và ở nơi đó, có những con người chẳng quá nổi bật, chẳng gắng gượng để thân thiện, nhưng cứ ở cạnh nhau, họ dần trở nên quan trọng với nhau từ lúc nào không hay.Mỗi ngày, đúng 17 giờ 17 phút, tất cả sẽ ngừng tay trong vài giây. Không ai nhắc, không ai hẹn, nhưng ai cũng nhớ.Giống như một thói quen.Giống như một cách để nhắc mình rằng, hôm nay vẫn còn đủ dịu dàng để mà sống tiếp.---- Đọc đi thì mới biết câu chuyện như thế nào…