Ánh Dương Mùa Hạ
Tuổi trẻ đôi khi giống như một khúc nhạc dở dang, vừa kịp ngân lên đã vội tắt lịm. Năm ấy, họ từng ở rất gần nhau: cùng đứng dưới một mái hiên mưa, cùng chia sẻ những cái nhìn lặng lẽ... nhưng chưa bao giờ đủ dũng khí để gọi tên tình cảm. Thời gian trôi đi, kỷ niệm cũ hóa thành vết xước âm ỉ trong tim, để lại một nỗi buồn man mác mỗi khi nỗi nhớ quay về. Tưởng chừng cả hai đã đi qua nhau mãi mãi, cho đến khi số phận bất ngờ đưa họ trở lại cùng một khung cảnh. Nhưng lần gặp lại này không còn sự ngây ngô của tuổi học trò, chỉ còn ánh mắt nhuốm màu tiếc nuối: liệu đã quá muộn để vá lại những mảnh thanh xuân từng lỡ dở. Trong buổi gặp lại ấy, họ vô tình nhìn thấy chiếc hộp nhạc mà năm xưa anh. tặng cô vào ngày sinh nhật- một vật nhỏ nhưng gói ghém cả khoảng trời thanh xuân chưa kịp nói thành lời. Khoảnh khắc ấy, kỷ niệm ùa về, ánh mắt chạm nhau vừa gần gũi vừa xa lạ. Họ mỉm cười, nhưng nụ cười lại run run như muốn giấu đi một khoảng trống trong tim. Và trong cái khoảnh khắc ngắn ngủi, họ chợt nhận ra: đôi khi điều khiến người ta day dứt nhất, không phải là chia tay, mà là "chưa từng bắt đầu".…