Truyền thuyết về Lương Tư Tuyết
Tuyết Tuyết khẽ đặt nhành hoa lại trên chiếc bàn gỗ . Chợt nghe vang vọng tiếng hát lãnh lót, trong trẻo . "Đa tình chỉ hữu xuân đình nguyệt" "Do vị ly nhân chiếu lạc hoa." Là hai câu thơ trong cuốn " Kinh Thi " . Lời thơ nghe rất êm tai, Tuyết Tuyết nhắm mắt lại cảm nhận những đợt gió thu đang tràn về . Liên Hương ghé vào tai Tư Tuyết thầm thì : " Công chúa, người đang nghĩ gì vậy!" Nghe giọng nói quen thuộc thì thầm vào tai, Tuyết Tuyết khẽ mở mắt ra, đôi đồng tử nâu nâu khẽ lay động. " Chúng ta về thôi Liên Hương " " Vâng công chúa" .................................................................................................................................................................... Thời nhà Lương, vào năm 513 Công chúa Tư Tuyết xuất giá, nhà vua gả cô cho hoàng tử nước láng giềng Phò mã là một người khôi ngô tuấn tú, văn võ song toàn. Yêu thương cô hết mực Cô- Lương Tư Tuyết , nhan sắc được mệnh danh là " Thiên Mỹ " tức là sắc đẹp của trời. Người đi đi mãi bao đành, Ba năm biền biệt hương tình chưa vơi... Nhưng lòng nàng vẫn một mực thương nhớ về An Cách Vệ Cánh hoa rơi nhè nhẹ trước gió Cắt đứt hết những ân tình này Ta nợ một chữ Tình ai oán Hoa rơi ngoài hiên , rối tơ lòng.... Phận là nữ nhi, ai oán giữa tình và bổn phận nước nhà, Lương Tư Tuyết sẽ phải đối mặt với những thử thách cam go như thế nào ? . . . .…