Những câu chuyện được kể
Chỉ là những câu chuyện về tình yêu…
Chỉ là những câu chuyện về tình yêu…
Trans 1 vài fanfic mình thích vì mình đang rảnh và quá vãChuyển ngữ phi thương mại, chưa có sự đồng ý của tác giả, xin đừng mang đi đâu…
Những thứ kỳ quặc mà khi chia sẻ ở đây thì người quen sẽ không hỏi thăm còn người lạ sẽ không đánh giá.…
Kkkk, thấy cũng vui nên mình làm. Dù sao cũng năm học cuối của đời học sinh…
Làng Tranh - Nơi tập hợp những quả fanart, shortdou,... được team và nhiều bạn khác gửi tranh về tự tay vẽ.Hãy gửi những bức tranh xinh đẹp do bạn tự tay vẽ về đường link sau nhé!Link: https://docs.google.com/forms/d/e/1FAIpQLSfrp3VjoFMy9Hys6m14HrRAZAVWYZCfZy-s6Z8Pv3vww7YMVg/viewform#sae @_bananamilkshop_in project 'làng'…
Author : Almond/Lilyism/JjiralCategory : Sad, fluffyPairing : GTOPRating : TDisclaimer : No one belong to me but they belong togetherWarning : nothingA/N : Như title thì mình nảy ra ý tưởng cho bộ này theo Window của GDđể link ở đay cho ai cần ạa https://youtu.be/c4b79XHRkpM?si=DmGLQovpuM46rBeHUhm, tính ra bây giờ đã là cuối tháng ba kể từ ngày t bắt đầu đặt bút viết bộ này, ý tưởng nảy ra là khi tiết trời Hà Nội bắt đầu trở lạnh và cửa sổ bắt đầu lấm tấm nhưng hạt mưa, mọi người cũng hãy đọc fic ở bên cạnh cửa sổ và nhâm nhi một ly trà quýt ấm áp nhe"Thế giới vẫn sẽ vận hành dù không có bạnĐừng quá nghiêm trọng hóa bản thân. Hãy ngắm nhìn sự hùng vĩ của thiên nhiên_ những con người nhỏ bé chỉ là kẻ lạc lối trong đó" _M.O.T.T.E. 2017_…
Tác giả: Bỉ Ổi Quang HoànThể loại: Đồng nhânTình trạng ( bản gốc ): HoànNguồn: http://truyencv.com/dau-la-dai-luc-chi-rinnegan/Tam sinh Vũ Hồn, thiên sinh mãn Hồn lực, vô hạn Hồn lực...Đấu la 1 -> Bleach -> Đấu phá -> Fairy Tail -> Hokage…
Đây là các tổng hợp các story về cuộc đời tớ. Nói chính xác hơn là về câu chuyện tình yêu của tớ. Các cậu có thể gặp chính bản thân mình trong đó hoặc đồng cảm 1 chút về câu chuyện của những con người xung quanh...…
Sự thật theo chúng ta ngày nay 100% Sometimes tôi sẽ tâm sự với mấy thím nhéChỉ thỏa nỗi lòng của tôi thôiÀ mà đừng bơ tôi Thề đi 😂…
Đây chỉ là những lời tâm sự nho nhỏ mà tớ ko biết kể cho ai :(…
Giới thiệu: Chu Tô từng nghe qua một câu nói, chấp tử chi thủ (nắm tay nhau đến chết) lúc bắt đầu là một lời cam kết, về sau sẽ biến thành một loại trách nhiệm, cuối cùng cũng chỉ là một thói quen. Cô bỗng nhiên hi vọng mình còn đủ thời gian để tạo ra được loại "thói quen" này, mặc dù sự thật là cô đã không còn đủ thời gian nữa. Chung Ly nói: "Tôi vẫn luôn cảm thấy con người của tôi trời sinh đã không hòa hợp được với không khí của phòng bếp, dù chỉ là hâm nóng thức ăn nhưng sau đó thế nào cũng không thể ăn được nữa. Nhưng mọi người xem, hiện tại cháo của tôi nấu vừa mềm vừa thơm, làm được những món ăn đến Chu Tô cũng khen ngon như những món ăn dùng trong yến tiệc. Cho nên chỉ cần là những thứ mình thật sự muốn, đều có thể làm được." Có một việc Phương Đại Đồng chưa từng nói qua với bất kì ai, buổi sáng hôm đó khi anh ta đã dạo qua một vòng Âm phủ, sau khi tỉnh lại thấy hình ảnh Chu Tô nằm nghiêng trên sô pha, trái tim bỗng run lên, giống như có dòng điện chạy qua, đó là cảm giác tê dại của sự rung động ấm áp. Ánh mặt trời sáng sớm chiếu lên khuôn mặt của cô ấy, mỗi một tấc da thịt cùng lỗ chân lông đều nhuộm một màu vàng nhạt khiến Chu Tô giống như một thiên thần, chỉ là khi đó anh ta không biết mình ở một khắc kia lại thật sự đắm chìm. Tần Nhiễm Phong chạy thật nhanh trên con đường, vừa chạy vừa khóc, rốt cuộc cô đã hiểu rõ Chu Tô sẽ luôn là người thắng cuộc, không phải do bản thân mình chạy quá chậm mà là do người có thể đứng ở vạch xuất phát của Chung Ly từ trước đến giờ ch…
Chỉ là nhật ký của 1 đứa con gái không có bạn thân, người yêu, không biết tâm sự cùng ai viết lên. Nếu không cảm được thì cũng xin đừng khinh nhau. 谢谢大家!…
Huyễn tưởng…
Chút vơ vẩn về chuyện đời, chuyện người…
The world is big and I'm so small... -Begin of JK…
Đây không phải là một áng văn chương về một chủ đề gì đó quá rõ ràng. Nó chỉ là những xúc cảm hàng ngày, những điều nhỏ nhặt nhất từ cuộc sống thực tế mà mình đã và đang trải nghiệm. Nó có thể vui, có thể buồn, nhưng đơn giản mình viết nó ra, vì mình muốn có ai đó có thể hiểu và đồng cảm với mình...…
cả quãng đời còn lại, nha em?…