Tựa Như Bầu Trời Xanh
Tên : TNBTXTác giả: Jun NguyễnThể loại : Viễn tưởng, lãng mạnTại một góc nhỏ ngoài cổng trường, có chàng trai và cô gái. Chàng trai nói:- Cảm ơn!Cô gái hơi ngạc nhiên:- Hả? Sao lại cảm ơn tao?-Vì mày đã nhớ ngày hôm nay, đã nói hôm nay là ngày đặc biệt.-Hâm à? Đương nhiên là tao phải nhớ rồi, bởi vì mày là người quan trọng nhất với tao mà!- Thật không? Chàng trai hỏi.- Ưm! Cô gái cười thật rạng rỡ.Và thế rồi, chàng trai đặt lên môi cô gái một nụ hôn ngọt ngào. Chẳng biết sau đó , chàng trai đã thì thầm điều gì với cô gái, mà ngày hôm đó, bầu trời bỗng trở nên thật trong xanh.…
Cây Xương Rồng
Xoay quanh "con đường" đi của một cậu trai... Với đầy những cung bậc cảm xúc về tình người... Và quan trọng hơn cả là tình bạn. Một chút gì đó nhẹ nhàng, sâu lắng. "....Cũng có thể gọi những hồi ức ấy là những kỉ niệm tuyệt đẹp...""...Thanh xuân tôi đẹp hơn khi có bạn là cậu.. "( Truyện vô cùng trong sáng, không đam mỹ, không ngôn tình, không bách hợp các kiểu...)…
TÔI YÊU EM
Tác giả: Thông XanhTình trạng: updatingGiới thiệu truyện:Tôi yêu em đến nay chừng có thểNgọn lửa tình chưa hẳn đã tàn phaiNhưng không để em bận lòng thêm nữaHay hồn em phải gợn bóng u hoàiTôi yêu em âm thầm không hy vọngLúc rụt rè khi hậm hực lòng ghenTôi yêu em, yêu chân thành đằm thắmCầu em được người tình như tôi đã yêu em.[Puskin]Thế nhưng nếu em tìm thấy tình yêu mới, cuộc đời của tôi phải làm thế nào đây? Cẩm An, Cẩm An...…
Tôi Lucy Heartfilia không còn là gia đình của các người nữa Fairy Tail
Lucy là con gái gia tộc quyền quý Heartfilia. Khi cô được 10 tuổi mẹ cô mất, từ đó cha cô cũng vì buồn mà lao đầu vào làm việc, bỏ mặt cô. Khi cô được 16 tuổi cô quyết định bỏ nhà đi và gia nhập và hội Fairy tail vì đó là ước mơ của cô. Khi gia nhập và hội cô cùng họ đã trải qua bao nhiêu khó khăn và xem nhau là đồng đội là người nhà của nhau. Nhưng khi cô ta Lisana trở về thì mọi chuyện lại thay đổi.....Thay đổi như thế nào thì mọi người sẽ biết.Đây là tác phẩm đầu tay của mình mong các bạn đọc cho mình xin ý kiến ạ..❤❤…
Ngoan, tôi luôn ở bên cậu.
Vũ Anh được đánh giá là một người vô tư hồn nhiên nhưng đâu ai biết, sau vẻ ngoài lạc quan đó là một tâm hồn rất dễ đổ vỡ. Vào một đêm khuya nọ, trong khi cô đang cố gắng ngủ thì nghe thấy tiếng mở khóa cửa. Cô tưởng trộm nên cầm sẵn một con dao nhỏ, vừa thấy một bóng dáng đang lại gần Vũ Anh đã giơ dao lên vs ý định rạch thẳng vào mặt người đó nhưng chưa kịp làm gì thì cổ tay đã bị giữ chặt lấy, mặt của tên đang giữ cổ tay cô dần dần lộ ra qua ánh trăng bên cửa sổ. Một gương mặt y hệt Vũ Anh hiện ra, 2 người chỉ khác nhau mỗi chiều cao thôi. "Bỏ dao xuống đi rồi nói chuyện"Tên kia nói tự nhiên như thể 2 người quen nhau vậy, mặc dù Vũ Anh không biết ả có phẫu thuật thẩm mĩ không mà có gương mặt y chang cô nhưng ko hiểu vì sao cô lại nghe lời mà mặc cho người kia lấy con dao ra khỏi tay. Từ đó một câu chuyện dài bắt đầu:D------Thể loại: đời thường, gl (chắc là gl?), có chút chữa lành, có skinshipCó lẽ sẽ ko có phản diệnCó chút xàmCó chửi tục nên cân nhắc nhaTác giả lườiTác giả trình viết còn non lắmCảm ơn đã đọc…
OCs New Generation-Lights up the new world
Xin chào,chào mừng mọi người đến với OCs New Generation…
NHẬT KÍ CỦA TÔI
Đây chỉ là vài trang nhật kí mà tôi muốn tranh thủ lưu lại khi còn có thể và cũng muốn chia sẻ cho mọi người về cuộc sống của mình. Những gì tôi viết đều là sự thật và không có bất kì một nội dung hư cấu nào cả. Chỉ mong mọi người đón nhận, tôi không biết loại tác phẩm thế này có phải kiểu nhiều người thích không,nhưng dù không ai quan tâm về cuộc sống của tôi thì tôi vẫn sẽ tiếp tục viết.…
Vết sẹo
Đã 4 năm trôi qua, cô cứ nghĩ tình cảm mình dành cho anh đủ lớn để có thể làm tan chảy trái tim của anh, nhưng cô sai rồi, sai ngay từ khi bắt đầu, và cũng chỉ có cô biết, mình đã không thể kiên trì thêm được nữa.Liên Nhan: Cô ấy về rồi sao? Vương Thần Vũ: Đúng vậy!Tình yêu là gì mà có thể khiến ánh mắt của một người trở nên si tình điên dại, khiến cho trái tim của một người luôn luôn tồn tại một bóng hình, mặc dù biết rằng đó vẫn luôn là vực sâu không đáy, nhưng vẫn bất chấp mọi thứ mà tình nguyện nhảy vào.…
Phế vật một tay lật trời!
Nàng họ Sở tên Ngọc, thế kỉ 21 hoành hành bốn phương muốn gì được đó là địa ngục tu la chốn trần gian vạn người khiếp sợ. Nhưng thứ nàng cần là gia đình, một gia đình thôi quá khó khăn sao? Càng đứng trên cao càng cô đơn đến mức cả dòng họ xa lánh, bạn thân không có chỉ duy nhất một đứa em gái là còn ở cạnh nàng. Nhưng đến lúc nàng chết, trước mắt hoà một màn máu tươi rực rỡ thì Sở Di Di cũng nhoà theo, một nhát đâm chết,máu vương khắp nhà, trái tim vỡ vụn....…
[Tản văn] Chết là hết?
"Khi linh hồn vẫn còn day dứt, khi yêu thương vẫn chưa kịp nói ra...liệu cái chết có thể khép lại tất cả hay không?". Một bài viết dành cho những người từng nghĩ đến cái chết và những người đã chọn ở lại.…
Khi Cuộc Sống Chỉ Còn Hai Từ "Chờ Đợi"
Người ta thường nói "Ta chỉ sống một lần trong đời." Để khích lệ mọi người hãy làm những gì mà mình yêu thích. Tuy nhiên, có quá nhiều thứ ràng buộc chúng ta, khiến ta không thể theo đuổi "ước mơ" của riêng mình. Và tôi, mang theo khát vọng được đắm chìm trong thiên nhiên và sống một cuộc sống đầy những lo toan. Không phải tôi không thể tự do theo đuổi ước mơ của mình, mà phía trước tôi còn nhiều thứ khiến tôi phải để tâm và lo lắng. Mãi đến khi, cuộc sống chỉ còn lại hai từ "chờ đợi" thì tôi mới có thể thanh thản tận hưởng điều mà tôi luôn mong ước bất lâu. Bỏ lại sau lưng bao muộn phiền, tôi như thể được tái sinh trong vọn vẹn vài tháng ngày xuân. Thay vì dành dụm tiền điều trị, tôi xin phép người nhà cho mình được đi đến nơi mà mình yêu thích nhưng chưa từng có dũng khí đi đến. Lạc vào trong biển hoa, cả thế giới dường như chỉ còn mình tôi tồn tại. Đắm mình vào dòng nước xanh ngắt, tôi cứ ngỡ mình đã tan chảy vào đại dương. Một lần được nhìn thấy chân trời vô cực, cứ ngỡ như thiên đường đang ở trước mắt rồi. Sau cùng, tôi trở về nằm trên mùi rơm đầu mùa. Hít hà mùi làng quê quen thuộc. Thực ra, mỗi một người đều có thể đi đến nơi chúng ta muốn đến. Tuy nhiên, còn quá nhiều sự ràng buộc khiến chúng ta không dám buông. Khi đã không còn sự ràng buộc nữa, khi ấy chúng ta mới dũng cảm lựa chọn cách sống riêng của chính mình.…








