Viết
Những con chữ nói hộ thay tôiNhững con chữ giãi bày thay tôiNhững con chữ là tâm hồn tôi...…
Những con chữ nói hộ thay tôiNhững con chữ giãi bày thay tôiNhững con chữ là tâm hồn tôi...…
Tác giả : Giảo Xuân Bính Số chương : 65 chương + 6 ngoại truyện Thể loại : Ngôn tình, hiện đại, đô thị tình duyên, thiên kiêu chi tử, 1vs1, hài hước, ngọt sủng, sạch, HE. Editor : [L.A]_VodkaVăn ÁnNgôi nhà mà Lục Hãn Kiêu đang sống độc thân, Bỗng bị đưa tới một con nhóc họ hàng lạ hoắc.Vì vậy, cuộc sống về đêm của tiểu Lục tổng, từ ca hát uống rượu phóng túng bay nhảy biến thành dạy một cô nhóc làm bài tập, làm bài tập, làm bài tập.Hai tháng sau-"Lục Hãn Kiêu, anh hôn đủ chưa?"Thế giới bớt đi một pho tượng vàng Lục tổng x tức chết mấy người theo đuôi Lục tổng.Tình yêu hằng ngày.…
Đằng nào trời mưa cũng không về được,muốn chơi game không ?…
"La muse, đứng yên!".Phong bỗng treo một hộp nho nhỏ đựng gì đó mà cậu đang cầm lên xe đạp, bước vội về phía tôi. Theo phản xạ tôi muốn lùi về sau, nhưng hai chân không nghe lời cứ đứng yên tại chỗ."Ngốc quá, dây giày mày bị bung ra rồi!".Tôi thẫn thờ nhìn bóng hình chàng thiếu niên mặc áo trắng tràn ngập hơi thở thanh xuân đang chạy về phía tôi mà giống như đang chạy thẳng vào tâm trí tôi vậy.Phong tinh tế quá, Phong bị đi*n à?Tôi suýt nữa bật ra câu nói ấy, nhưng may mắn thay sự mê trai đã thành công khiến miệng tôi dừng hoạt động tạm thời, chỉ có bốn mắt sáng rực lên nhìn cậu ta không chớp lấy một lần thôi. Phong dịu dàng cúi xuống buộc dây giày cho tôi. Cậu cười, đôi mắt cậu cong lên, lung linh tựa như chứa đựng ngân hà và những vì sao, bao hàm cả bóng dáng một cô thiếu nữ là tôi nữa.Nụ cười mang giọt nắng cuối xuân bay thẳng vào tim tôi. Tôi xao xuyến mãi, trái tim trong lồng ngực đập liên hồi và cứ thế, tôi thổn thức trước vẻ đẹp khó tả của Phong. Nắng tháng Ba tinh khôi khiến cậu toả sáng, trong mắt tôi, Phong chính là sự tồn tại lấp lánh nhất!…
I.Tôi không thích Vy Anh. Vì chúng tôi cùng tên mà quá trái ngược nhau nên người ta hay so sánh. Và mỗi lần so sánh thì tôi chỉ như hòn đá, đặt cạnh chỉ để tôn lên vẻ đẹp của Vy Anh - viên ngọc."Ừ, Vy Anh xinh vậy, ai mà không mê?""Thuỳ Anh biết rượu và nước không?" - Peppa cười, làn gió nhẹ nhàng lăn qua mái tóc đen, vạt áo và cả trong đôi mắt của hắn.Tôi không nói gì, lắc đầu."Rượu có thể không uống, hoặc lâu lâu uống một lần. Nhưng nước thì mỗi ngày đều cần, rất nhiều."À, hiểu rồi, ý hắn tôi là nước lọc, nhạt nhẽo vô cùng.II.Suy cho cùng, bông hoa đẹp mấy cũng lụi tàn, không ai yêu mãi được một người đến cả đời. Hoặc có lẽ, tình yêu của tôi dành cho Hoàng Đình Tùng chưa đủ lớn để vượt qua tình yêu bản thân. Tôi yêu hắn, nhưng tôi tuyệt đối sẽ không làm mình tổn thương thêm một lần nữa."Chúng ta không thể quay lại à?" - Lần đầu tiên tôi thấy hắn trong bộ dạng của kẻ say xỉn, đau lòng đến vậy sao..."Ngay từ đầu đã chẳng có gì, sao có thể quay lại?"Tôi im lặng, quay người rời đi. Có lẽ đã đến lúc phải cắt đứt mớ hỗn độn này rồi. Thể loại: Teenfic, học đường…
"Sau này...tao sẽ bảo vệ mày, nhất định !!"…
*Lưu ý: Xin chào mọi người! Đây là lần đầu mình viết truyện, nên sẽ không tránh khỏi việc lặp từ hoặc viết chưa chi tiết mong mọi người bỏ qua hoặc góp ý nhẹ nhàng cho mình nhé.*Truyện được dựa theo trí tưởng tượng của tác giả, sẽ có một số chi tiết hơi hư cấu hoặc cẩu huyết một chút.______Một ngày đẹp trời, Trịnh Nhật Dương bỗng ngõ lời yêu thêm một lần nữa với tôi.…
Chỉ vì một lần khi bé, Duy Minh đã cho Thảo Phương một hộp sữa dâu và một vài viên kẹo sữa, Thảo Phương đem lòng yêu thích cậu suốt biết bao năm trời. Gần 10 năm trời, không cầu mong được cậu đáp lại tình cảm. Cô luôn là chiếc đuôi nhỏ của Duy Minh, cậu ở đâu thì cô sẽ ở đó. "Tớ biết tớ phiền, nhưng đừng đẩy tớ ra xa. Ở bên cậu suốt bao nhiêu năm trời, tớ thật sự vui vẻ. Dù cậu không đón nhận tình cảm của tớ, tớ vẫn chấp nhận mà." Thảo Phương nói với Duy Minh, ánh mắt sâu thẳm nhìn cậu một cách trực tiếp, không trốn tránh. "Mày định làm cái đuôi nhỏ của thằng Minh đến khi nào nữa? Nhìn mày chả khác nào đeo bám nó." Thảo Phương bị một bạn cùng khối chặng đường cảnh cáo: "Đồ sao chổi!""Bạn gái tao, đi với tao là phải." Duy Minh đi từ đằng sau, cất giọng to, cảnh cáo. Cậu đi đến đứng bên Thảo Phương, lẳng lặng choàng tay sau lưng, ôm eo cô. Cô gái nhỏ bị hẫng một nhịp, Duy Minh siết chặt eo cô một chút, quả là một chiếc eo nhỏ."Con nhỏ này ăn gì mà ốm vậy?" Cậu thầm nghĩ, chẳng mấy chốc tai đỏ lên.Cre ảnh: Pinterest…
Cô bé hướng nội và bạch mã hoàng tử của cô bé.…
Phạm Hoàng Ngọc Ánh <3 Nguyễn Huỳnh Nhật Minh…
Kim Jennie và Kim Jisoo nổi tiếng là cặp yêu nhau trên mạng xã hội, đáng ra họ đã đi đến hôn nhân nhưng tai nạn hi hữu trên máy bay ngày hôm ấy đã khiến cho Jennie, cô ấy rời khỏi thế gìan này…
If you'd be the cash, I'll be the rubber bandPainter baby you could be the museCause you're the cigarette and I'm the smokerWe raise a bet, cause you're the joker;© 𝘴𝘵𝘰𝘳𝘺 𝘣𝘺 𝘢𝘦𝘳𝘪𝘦; 𝘴𝘪𝘯𝘤𝘦 2018bookcover by @venusarvent of soulmate zone…
Câu chuyện về mối quan hệ phức tạp giữa Lio và hai cha con nhà W. Liệu cậu sẽ chọn người anh rể mình đã thầm yêu bao nhiêu năm, hay là người cháu đã khiến cậu ám ảnh cả một tuổi thơ? Hửm? Sao lại phải chọn, ăn cả hai không phải là đơc rắc rối hơn sao????? Song tính, thô tục. Truyện không có tam quan, H phục vụ cơn vã và chủ yếu để có chỗ sìn OC. Nội dung tuyến truyện sẽ không theo trình tự, vì mình thích thì mình sẽ up thôi ạ. Chúc các bạn có thời gian vui vẻ với 3 đứa nhà mình~~~…
Một thèn cuồng tình và một con mẹ bị máu M, hơi lập dị và cả hai chúng nó đều Cuồng Sát..... tuy nhiên thì định mệnh ! Hay nói đúng hơn là đứa ở dưới đã đẩy chúng nó đến với nhauAuthor : KanThể loại : ngẫu nhiênNhắn nhủ : DReader đọc vui vẻ nha ~…
Tôi là Phạm Hồng Băng Nhi học sinh cấp 3 tôi bị bạn bè xung quanh gọi là trapgirl , badgirl, nói chung là cứ gi xấu xa trong tình yêu họ đều đẩy lên tôi. Tôi đem lòng yêu thích một người bạn mới chuyển đến tên Vũ Hoàng Nguyên Vinh chàng trai hoàn hảo,ngoan ngoãn đến bất ngờ…
Thể loại: Học đường, hiện đại, SE.Trích đoạn:"Tao là Nhật Minh, mày là Minh Nguyệt, theo công thức cộng vecto thì chẳng phải là sẽ thành Nhật Nguyệt à? Mặt trăng và mặt trời, lãng mạn mà, đúng không?""Mày học ở đâu đấy?""Tao học ở đâu được? Tao nói sự thật, công thức toán học đã được công nhận. Bởi vì tao với mày vốn thuộc về nhau.""Thuộc cái đầu mày, mặt trăng với mặt trời mà thuộc về nhau à?"Nó xị mặt không nói.Tôi thầm nghĩ, đã là mặt trăng và mặt trời, có thể đến với nhau hay sao? Bởi lúc mặt trăng biến mất cũng là lúc mặt trời xuất hiện.…
"Nắng chói chang đến đáng ghét. Nhưng đôi khi, nó cũng quá đỗi dịu dàng."______________Nước mắt cậu thấm đẫm vai áo tôi. Tôi túa mồ hôi trong sự lo lắng. Cậu gầy như que củi khô xác xơ, trông mỏng manh đến nỗi có thể bị vỡ vụn bất kì lúc nào.Giây phút này, tôi thầm mong cậu có thể nói ra hết nỗi lòng mình. Như có con kiến bò lồm cồm trong bụng, tôi thấy ngứa ngáy kinh khủng, vì mình chẳng làm được gì để giúp cậu ấy.Khánh Dương không nói gì, khung cảnh xung quanh bỗng im lìm đến kì lạ. Gió thổi bay lạo xạo, khẽ lay hàng cây xanh rì. Nắng dịu dàng vờn qua kẽ lá, đổ xuống sân trường một tông màu vàng óng. Còn lại mỗi âm thanh rộn ràng và náo nhiệt phía sân bóng xa xa.Khoảnh khắc ấy, tôi đã ước mình có thể ở bên cạnh cậu lâu hơn một chút.Trước khi bản thân không còn thấy nắng nhạt vương vãi khắp sân trường.Trước khi lồng ngực mình không còn thấy nôn nao lúc những ngày hè gió lộng đang chầm chậm ùa về.Trước khi hình bóng cậu nhoè dần trong mấy mảnh ký ức nhạt nhòa của tôi.Tác giả: Chuông Biếc*Một số địa điểm, sự kiện trong truyện không có ngoài đời thật.…
Truyện kể về ngày Halloween của Bangtan ¤¤ Có nhiều yếu tố ảo tưởng~~[Truyện mình tự viếtMuốn đem đi phải hỏi ý kiến mình, ok?]…
Trích đoạn 1:"Quỳnh Đan!""Tớ nói bao lần rồi, tên tớ là Đan Anh."Tôi nhìn tên trước mắt mình mà thở dài, cậu ta lúc nào cũng quên tên thật của tôi."Tớ biết mà.""Ừ."Khoan, ý cậu ta là sao?---Trích đoạn 2:"Vui lòng điền giúp tôi thông tin của quý khách ạ."Với khách hàng, tốt nhất tôi nên hành xử đúng đắn."Cô nhìn rất quen.""Tôi không biết quý khách là ai ạ."Nói vậy thôi, chứ Đan Anh này thừa biết nhé.…
Các cậu ấm cô chiêu luôn vướng vào vài ba chuyện tình độc hại. Có quái gì đâu mà tự hào!…