Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥
Sau bao tháng ngày yêu thương, cùng nhau trãi qua biết bao buồn vui, cay đắng, trãi qua biết bao hỉ nộ ái ố của cuộc đời, em chợt nhận ra rằng em không nên giữ anh ở lại bên em nữa. Em không nên giữ mãi một người không yêu mình bên cạnh. Như thế, chỉ làm cho cả anh và em đều mệt nhoài theo năm tháng.Anh là những năm tháng thanh xuân của em, cảm ơn anh vì đã đến tô thêm màu hồng cho bức tranh thanh xuân của em thêm đẹp. Thanh xuân kép lại, anh cũng xa em rồi.Cuộc tình của một người muốn níu, một người quay lưng thì sẽ không có kết quả tốt. Em hiểu điều đó nên em xin phép tặng anh món quà cuối cùng thôi - tặng anh một bầu trời mới, nơi đó không có em...…
Tên sách: [ tây du ] Thất tiên nữ thường ngàyTác giả: Gấm xưa kiaVăn ánNgưu lang Chức nữ, Đổng Vĩnh cùng thất tiên nữ, tắm rửa bị trộm y phục tiên nữ...Thất tiên nữ vẻ mặt huyết, lật bànCọ xát!Như thế nào nữ chính đều là nàng?Quan phối một cái đều không thích phải làm sao?Xa còn nhớỞ kia Bàn Đào Viên bên trong, nàng nhọc nhằn khổ sở tháo xuống nhất viên đào nhiCực đại đào hóa thành tiểu tiểu con khỉ nhi bộ dáng, nhe răng trợn mắt hướng nàng cười: Hắc, ngươi đem ta nâng niu trong lòng bàn tay làm chi?- - - - - - - - - -Mặc dù biểu ca rất tuấn tú, nhưng bài này nam chủ thật sự là Hầu caNội dung nhãn hiệu: Ảo tưởng không gian thần tiên ma quái ông trời tác hợp cho cổ điển có tênTìm tòi mấu chốt tự: Nhân vật chính: Hướng Tiểu Thất, Tôn Ngộ Không ┃ vai phụ: Dương Tiễn, Thiên Bồng ┃ khác: Đổng Vĩnh, Ngưu lang, cái khác…
Cô ngồi đấy. Về lý thuyết, đó là góc có nhiều ánh sáng nhất nhưng anh không thể trông thấy cô. Không phải vì nắp dương cầm ngăn ánh sáng từ ngọn đèn hay dây cát đằng rũ bóng bên cửa sổ, hắt những khoảng đậm nhạt lên dáng ngồi nghiêng nghiêng mà vì vẻ chịu đựng, âm thầm trên nét mặt đọng chút tiếc nuối, chút thất vọng như cố níu giữ vệt sáng của một vì sao.Ngột ngạt quá, ước gì có một không gian để thở, một khoảng không để nhìn ra xa nhưng căn phòng chỉ duy nhất khung cửa nơi cô ngồi. Mắt Trung Dũng dừng lại nơi anh ít nhìn đến nhất. Ở đó, không gian cũng được mở ra từ ô cửa nhỏ. Góc phố rét mướt với hàng cây khẳng khiu. Bức tranh anh mua của một họa sĩ ngồi vẽ ven đường. Ông già có ánh nhìn vừa dại dại vừa tinh anh, cả gương mặt là một nét phác họa thô kệch và thời gian như vệt sương mỏng vắt qua đôi mắt đục mờ. Phương Đàn rất thích bức tranh. Mỗi lần ghé thăm, Phương Đàn đều đứng hàng giờ ngắm nghía và suy tư.…
Chờ Anh Đến Bao GiờMột cô gái nhẹ nhàng, dịu dàng luôn là người đáng để được yêu và được nâng niu. Nhưng ngược lại, cuộc sống của cô lúc nào cũng rơi vào bế tắt. cuộc sống vất vả và khó khăn làm cho cô có nghị lực sống mạnh mẽ. Qua câu chuyện muốn nói cho mọi người biết rằng phải tin vào lựa chọn của mình tin vào cuộc sống và phải tin rằng khi cánh cửa này đóng lại thì có cánh cửa khác mở ra.Một chàng trai tuy mạnh mẽ bề ngoài nhưng nội tâm mỏng manh. Là người có nhiều suy nghĩ. Vẻ mặt đẹp trai đó chưa bao giờ biết nhăn nhó vì hình tượng của chính bản thân mình. một người chưa bao giờ để người khác nhắm nhược điểm của mình. Qua nhân vật này tuy hoàn hảo nhưng vẫn có khuyết điểm về tâm trạng và cách suy nghĩ cho rằng mình là người có 1 không 2. Luôn là công việc công việc và công việc...Kiếm rất nhiều tiền that nhiều tiền để rồi nhận ra rằng tiền là 1 nhưng tình là 10.…
-Tại sao chàng lại lừa dối ta? -Xin lỗi...-Ha...ha .... 1 câu xin lỗi? Xin lỗi là xong sao? Y cười, một nụ cười làm chúng sinh điên đảo, khiến cho bao người say đắm nhưng lại khiến chàng tim đau thắt lại. Nàng đau, đau là tại vì hắn, nàng khóc, khóc cũng tại vì hắn. Hắn muốn tiến đến gần nàng, muốn ôm nàng, nói cho nàng biết hắn yêu nàng đến nhường nào. Nhưng hiện tại hắn không thể.....Đứng trước đài Sinh Tử, nàng cầm cây trâm hắn tặng bẻ gãy làm đôi. Trâm gãy, tình cạn. Hai nửa trâm rơi xuống đài Sinh Tử sâu hun hút. Cả yêu cả hận cứ thế mà theo cây trâm biến mất khỏi tầm mắt nàng. -Tạm biệt Hàn Mặc Quân, ta hận chàng rất nhiều nhưng yêu còn nhiều hơn.Nàng nhảy xuống Sinh Tử đài nơi trừng phạt của những vị thần phạm tội. Nàng sẽ không còn lại 1 chút linh hồn, không thể nào đầu thai càng không thể nào trở lại làm thần. Chỉ có như thế mới khiến nàng quên đi chàng. -Không ...không được, Huân Nhi...Hàn Mặc Quân không nghĩ ngợi gì liền nhảy theo nàng. Có ai có thể trả nàng lại cho hắn không, có ai......1 cô bé mái tóc ngang vai chạy theo sau lưng anh, dùng 1 giọng nũng nịu gọi anh:-Mặc Quân, Mặc Quân, em muốn ăn kem. Mua cho em đi, em bị mẹ cắt tiền tiêu vặt rồi. Đi mà.Anh nhìn người con gái chỉ cao chưa đến vai anh, nhìn người con gái mà anh yêu thương đầy cưng chiều nhưng cũng không quên lạnh giọng mắng:-Em bị bệnh đau dạ dày, không được ăn thứ ấy.-Hứ, em cũng cóc thèm.Anh nhìn theo cô, nhìn bộ dạng hờn dỗi đáng yêu ấy. Anh tự nhủ, nếu kiếp trước em chỉ nhận lại đau thương, thì kiếp này, anh nguyện làm tất cả c…
***Tên truyện: Chúng Ta là Hạnh Phúc******Thể loại: hiện đại đô thị, ấm áp, HE, 1x1, ôn nhu băng sơn công, lạnh lùng lười biếng thụ, công siêu sủng thụ, ngược luyến đủ cả***NV: Lưu Hạo Nhiên x Dương Kiến Phong***Tình trạng: Còn lâu mới hoàn- Lịch up: Trong phần (INFO) sau mở đầu.-dự kiến 3 quyển nhé<33***Văn ánTrên con đường mùa thu mát mẻ, từng chiếc lá vàng rơi xuống như một cơn mưa óng ánh trong ánh nắng nhẹ nhàng, từng đợt gió se lạnh thổi qua. Bóng dáng hai nam nhân hiện lên thật mơ ảo, như thực như vô."Không phải anh đã nói Chúng Ta là Hạnh Phúc hay sao? Sao em lại muốn rời bỏ?" - Giọng nói tràn đầy đau đớn, lại có ý muốn níu kéo....Im lặng"Đừng rời bỏ anh, hãy cho anh một cơ hội, hãy nói cho anh biết anh đã sai ở đâu?" Nói rồi đưa tay kéo tay người kia đang có ý rời đi, thật sự muốn giữ lại, khảm vào trong tâm.Lỗi của anh ư? Lỗi lầm lớn nhất của anh là làm cho tôi quá yêu anh, quá phụ thuộc vào anh, quá Hạnh Phúc, để tôi không nỡ nhìn anh đau khổ, lại càng không nỡ buông tay.Xin anh đừng như vậy, để tôi có thể rời đi. Giọt lệ chực rơi xuống được ngăn lại. Trong tim như vỡ ra thành ngàn mảnh."Xin lỗi, tình yêu tôi dành cho anh chưa đủ lớn, anh sẽ sớm tìm được người tốt hơn tôi..."Dứt khoát rời đi. Hai người giờ như ở hai thế giới khác nhau, một dời đi, một ở lại. Hai tâm hồn cùng đau đớn, cùng thổn thức, cùng tan vỡ không cách nào vực dậy.Tựa chim non gẫy cánh...***Tác giả: Dương Dương###Cảm ơn mọi người đã chọn đọc truyện. Mong mọi người có những giây phút tuyệt vời. Hãy vote ch…
Anh không yêu cô,cô chấp nhận.Anh làm cô nhục nhã, cô cam chịu.Anh năm lần bảy lượt tìm cách để cô ký vào đơn li hôn, cô cố chấp níu kéo.Anh yêu thương người con gái khác, cô chỉ biết khóc trong timAnh đòi cưới vợ lẽ, cô còn có thể làm gì đây? Cô cố chấp yêu anh, cô nhẫn nhịn anh, cô chịu đựng anh, cô vì anh mà từ bỏ ước mơ của mình nhưng để rồi bây giờ cô nhận lại được là gì? Là sự ghét bỏ của anh, là sự lạnh lùng của anh, là sự cô đơn và đau đớn tột cùng.Nhưng cái gì cũng có giới hạn của nó, và cô cũng vậy. Cô không còn đủ khả năng để cùng anh chống chọi nữa rồi. Cô mệt rồi, sự chịu đựng của cô cũng có giới hạn nên cô chấp nhận buông tay, cô trả lại tự do cho anh và đi tìm lại ước mơ của mình. Anh nghe tin cô chấp nhận ly hôn,ngoài mặt thì vui mừng như điên nhưng chỉ mình anh biết anh khó chịu đến nhường nào nhưng anh vẫn cố chấp. Trong từ điển của Kim Taehyung anh không bao giờ có từ "yêu" nhưng lí trí liệu có thắng nổi con tim anh? Câu trả lời chỉ có mình anh biết. "Kim Jennie, em thắng rồi" * Truyện không hẳn là ngược cũng không hẳn là sủng!* Nam chính không hẳn là nam cặn bã cũng không hẳn là nam phúc hắc!* Nữ chính không quá yếu đuối và cũng không quá mạnh mẽ!*Tiểu tam không phải là hình tượng mà mọi người liên tưởng!* Nam phụ là người có tính cách tổng hợp, từ ấm áp cho đến phúc hắc hay ga lăng đều có hết. *cho nên nam phụ là nhân vật mà ta thích nhất chứ không phải nam chính hahah 🤣🤣🤣🤣* Truyện có yếu tố showbiz!…
Team : @Genius_TeamTác Giả : @Mythaole1Nước mắt em rơi vì anh , anh có hay biết Trái tim em đau vì anh , anh có biết không Vì anh em có thể làm tất cả mọi chuyện . Còn anh , anh có thể làm tất cả vì em được không ?…
Nàng là một cô gái ngây thơ bị cuốn vào thế giới của hắn có sắp đặt - Hắn là một tổng tài níu kéo quá khứ tội lỗi .Cô chính là một nàng công chúa phải chịu trói buộc từ nhiều phía -Hắn là gián tiếp kéo cô xuống địa ngục luôn kìm hãm theo cách ôn nhu .Nàng ta đường đường một sát thủ đứng đầu giết người theo cảm tính - Còn hắn là thiếu gia máu lạnh của 1 gia tộc danh giá Cô ấy chỉ là một người vô cùng bình thường mà cớ sao lão thiên sắp đặt cho cô gặp hắn - Hắn lăng nhăng thành tính bao nhiêu mỹ nhân cũng nếm qua như vẫn chỉ độc sủng mình nàng Nàng mơ mộng hão huyền nhưng cũng vô tâm - Mà hắn cũng không quá xui nhưng lại ăn phải thính của nàng Cô chỉ là nhân viên bán thời gian nhưng gặp hắn địa ngục huyết tế đã khai mở - Hắn là ông chủ của cô vô tình bạo ngược cô 12 con người với những tính cách đa màu số phận đưa họ đến với nhau để hạnh phúc hay làm tổn thương lẫn nhau Liệu họ có thể vượt quá những thử thách do quá khứ, hiện tại tạo ra Tất cả đều cần sự cân nhắc đôi bên…
Giữa biết bao con người liệu ta có gặp dk nhau? Gặp nhau rồi liệu có bên nhau dk k? Bên nhau rồi sẽ ra sao? Có hạnh phúc k? Con người đến dk với nhau cx bởi cải duyên phận còn bên nhau hay không là do bản thân chúng ta. Chỉ cần gió thì chuông sẽ kêu...Chỉ cần niềm tin hạnh phúc sẽ đong đầy........Hãy trân trọng những gì mik đang có bởi có thể 1 ngày nào đó mik sẽ mất đi. Không có hì có thể bên ta mãi mãi nếu ta không giữ gìn,nâng niu,trân trọng và bảo vệ chúngNgười làm bạn cườilà người yêu bạn.........nhưng.......người làm bạn khóc mới là người bạn yêuHãy theo dõi câu chuyện này bởi mik sẽ viết thật chân thật,gần gũi vs c/s. Các bạn cứ thoải mái cho lời bình để mik biết mà cố gắng nhé. Thanks very much…
tình yêu của một sát thủ có bao giờ được hạnh phúc đâu chứ số phận áp đặt cô phải theo cái nghề đó... một sát thủ chưa bao giờ có tiếng cườigiới thiệu:- Tôi tên Trần Hoài My trước khi trở thành một sát thủ tôi đã từng là một cô bé hạnh phúc êm đềm ở cái tập đoàn XCV nổi tiếng đó 😐😐😐 được ba mẹ nâng niu yêu thương, được anh trai chiều chuộng, cuộc sống nhung lụa từ khi mới lọt lòng!!! sung túc đầy đủ, có người hầu kẻ hạ; cuộc sống mà ai cũng phải mơ ước... 😄 cho lên tôi cũng có tính tình kiêu ngạo hơn, chia kè kết cánh từ khi mới đi học, nhiều người sợ tôi lắm mà từ bé tôi cũng rất thông minh, học thông thạo tiếng anh... giới thiệu vậy đã!!! ( nhân vật khác thì vô truyện mình giới thiệu thể!!! do dùng ngôi kể là chính mình cho nên có gì sai sót mong bỏ qua)…
Một chút dẫn dắt nhỏ 2 nhân vật chính trong truyện có mâu thuẫn với nhau từ thời bố mẹ. Đối với nhân vật nam - Gia Nam Hưng lại là người biết rất rõ điều đó và luôn bộc lộ mối thù vào người Diêu Tâm Hạ - một người rất cam chịu và chưa hề biết bất kì điều gì trong chuyện gia đình. Cuộc sống đẩy đưa khi anh ta bắt thóp được cô và muốn hành hạ cô vì những lỗi lầm trước kia của người lớn. Cô thì 2 từ " nhẫn nhục " luôn đứng đầu nhưng con giun xéo lắm cũng quằn. Đến khi quằn rồi thì người xéo lại muốn buông xuôi, muốn nâng niu và bảo vệ. Câu chuyện vui có, buồn có, hạnh phúc có, đau thương có nhưng kết cục là hỉ hay nộ thì vẫn phải chờ 2 người này. Bật mí tới đây thôi còn theo dõi diễn biến nhé ;)…
Phó Thâm một lần làm hoạt động tình nguyện giải cứu một bé nhân ngư không biết nói, bé nhân ngư rất thích hắn nha,mỗi ngay dều muốn hôn hôn thơm thơm 1 cái.Tiểu nhân ngư cũng thật kiều khí, một khi không vui sẽ lại nũng nịu trốn trong phòng tắm oa oa khóc tận đến khi Phó Thâm dỗ dỗ bé.Bé nhân ngư cũng sợ đau, vừa nghe đến Phó Thâm nói muốn dẫn bé đi chích liền biến về nguyên dạng ôm đuôi chạy trốn.Sau này bé nhân ngư có bảo bảo,bác sĩ bảo rằng thân thể quá kém, kiến nghị tiêm một mũi dinh dưỡng, không khéo bé nhân ngư lại nghe được.Bé hoảng sợ tới mức chạy trốn đến khi Phó Thâm tìm thấy tiểu nhân ngư trốn tránh trong biển nhạt cái chai,trong chai đầy nước mắt hóa thành trân châu."Sao nhỏ,chúng ta về nhà đi"Phó Thâm nhìn bé nhân ngư hốc mắt sưng đỏ đau lòng thâu trời xanh.Tiểu nhân ngư rụt rụt cái đuôi, ánh mắt đáng thương hề hề nhìn Phó Thâm, thăm dò ánh mắt hỏi:"Đừng bắt bé chích có được không"…
Khi Nhum hỏi ước mơ của Cá Nhỏ là gì? Cá Nhỏ sẽ bắt đầu luyên thuyên về ước mơ của mình. Cá Nhỏ kể cho Nhum nghe những nơi mà mình muốn đến, những thứ mà mình muốn làm. Hôm nào cũng thế, hễ cứ nói về ước mơ là Cá Nhỏ lại luyên thuyên mãi thôi, lúc kể hai mắt cứ tròn xoe vì phấn khích. Cô Cá Nhỏ của Nhum muốn vươn ra biển lớn, Cá Nhỏ muốn khám phá đại dương ngoài kia. Có lẽ vùng biển nghèo này sẽ không thể giữ chân được Cá Nhỏ, nên Nhum muốn cùng Cá Nhỏ ra đại dương. Nhum đi không phải để xem thế giới ngoài kia như thế nào hay là có những gì, Nhum đi là để bảo vệ con Cá Nhỏ của mình, thứ mà Nhum đã luôn bảo vệ, nâng niu từ khi còn bé.Mọi người thường hỏi ước mơ của Nhum là gì? Những lúc ấy Nhum sẽ chỉ cười và không trả lời. Họ hỏi sai hết rồi, không phải "Ước mơ của Nhum là gì?" mà là "Ước mơ của Nhum có gì?".....Có Cá Nhỏ! Ước mơ của Nhum chỉ có Cá Nhỏ!…
Các vụ án giúp các bn tư duy và tập lm thám tử nhá!hiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiihAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAaaaaaaaaaaaaaddddddddddddddddddddddddddddddddfgthyjutj7ugbkinlolniu0iuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuu Cố lên!Quên chưa nói!Mik cũng là fan của Conan đấy!…
Đây là câu chuyện không phải của riêng tôi. Đây là những mảnh cảm xúc của những người thân yêu của tôi, những suy nghĩ của riêng tôi :))) lời bài hát ở dưới tôi khá thích, tuy nó không liên quan gì tới câu chuyện vì lúc viết những lời này tôi thật sự cũng chưa hình dung được câu chuyện của mình như thế nào nữa :> Mưa đang ngập dâng lối về. Không gian giường như rất lạnh.Anh và em biết rằng... đêm nay đêm cuối ta còn nhau..Anh thường hay nói rằng... Tình yêu của anh chỉ thuộc về em.Em tin rằng anh chỉ yêu... yêu mình em.Tận sâu trong lòng anh giờ đây còn có em.Sâu trong đôi mắt ấy là những gì tình yêu hỡi, chỉ thấy anh muốn xa mãi em thật rồi.Có lẽ ai đó đang chờ anh trở về.Về đi anh để những suy nghĩ không còn làm bận tậm. Em đã biết em mất anh thật rồi.Có níu kéo chỉ khiến yêu thương anh trao em không thật lòng....Trời mưa hãy xóa hết dấu vết qua rồi .. của đôi taXóa đi những đau sót trong em.Xóa, hãy xóa đi. em đang trong cõi u mê ( "xóa", Bee.T )…
" Tôi yêu em tôi cần em !!! Xin em đấy tha thứ cho tôi một lần này thôi." _Lục Hiểu Đình Lời tỏ tình muộn màng ấy liệu có thể níu giữ được cô ấy hay không . Thanh Kiều một du học sinh nước ngoài mới chuyển đến trường mới . Hầu hết các bạn trong lớp ai cũng tốt bụng và hoà đồng , hoặc ít ra cô nghĩ vậy . Thế nhưng luôn có một người luôn làm khó cho cô , cố chèn ép cô với cái danh lớp trưởng . Luôn làm cô rơi vào tình huống khó xử . Dù ghét cay ghét đắng nhưng cô làm được gì cơ chứ ? Người ta là tiểu thư nhà hào môn cơ mà , còn cô chỉ là một cô gái bình thường đến tầm thường . " Nếu muốn chết thì cứ việc ! " " Những người khác thì sao ????!" Rốt cuộc tại sao lại có sự phận biệt ấy" Ngu ngốc , đừng thấy tôi tốt với cô mà tưởng bở " .Đồ đáng ghét ấy sao cũng có lúc đáng yêu đến thế ? Tại sao lại gieo hy vọng rồi vùi dập nó chứ ? Rốt cuộc tại sao ?" Tôi không phải là món đồ để chị xoay vần !!!"_ Nguyễn Thanh Kiều…
Phút bù giờTình yêu và bóng đá. Nếu so sánh tình yêu như một trận bóngđá thì thực sự không có chút đúng đắn nào cả. Vì trong trận bóng đá khi kếtthúc biết đâu còn nhận được tỉ số hòa nhưng vốn trong tình yêu thì lại chẳngbao giờ như vậy. Nhưng có một thứ trong trận bóng đá lại làm tôi nghĩ về tìnhyêu - Phút bù giờ.Phút bù giờ mang lại cho người xem và cả cầu thủ một niềm hivọng làm thay đổi kết quả của trận đấu trong 90' đã trôi và nhiều lúc giờ phút nàylại mang một ý nghĩa vô cùng quan trọng mang lại chiến thắng và có khi là chiếnbại. Trong tình yêu đôi lúc 2 con người cũng cần dành cho nhau nhưng " phút bùgiờ" ấy để níu kéo, để nuối tiếc, để vun đắp, để trân trọng những gì họ dànhcho nhau để rồi tiếp lửa cho tình yêu đang nguội dần.Câu chuyện ngày hôm nay, tôi muốn gửi cho các bạn nói về 2con người đã đánh mất những "phút bù giờ" nên dành cho nhau để rồi tiếc nuối vìnhững suy nghĩ nhạt nhòa, để rồi đánh mất nhau.…
[Long Fic] TÌNH YÊU VÀ THÙ HẬNAu: Phớ Cưtê's Chap 1: Tạm biệt - Tuấn Khải à! Anh định qua Mĩ thật sao? Anh bỏ lại em ở đây ư? - Quỳnh Nhi đôi mắt long lanh nhìn Tuấn Khải như thể muốn níu gĩư anh ở lại. Nhưng Tuấn Khải vẫn gĩư nguyên vẻ mặt lạnh lùng, không chút rung động. Anh hất tay Quỳnh Nhi ra và nói:- Không phải tôi đã nói rồi sao? Tôi không hề yêu cô. Nếu không phải vì ba mẹ ép tôi đính hôn với cô thì không bao gìơ tôi yêu cô đâu. Bây gìơ ba mẹ tôi cũng li hôn rồi, tôi chẳng vịêc gì phải giả vờ yêu thương cô nữa.Quỳnh Nhi đứng lặng người. Cô không tin vào những gì Tuấn Khải nói. Lòng cô đau như cắt. Không gì có thể diễn tả tâm trạng của cô lúc này. Quỳnh Nhi là con gái của chủ tịch tập đòan Hanjun. Ngay từ nhỏ cô đã đựơc ba mẹ nuông chiều nhưng Quỳnh Nhi không hề kiêu căng, cô bé rất xinh đẹp, học giỏi lại con nhà giàu nên rất nhiều chàng trai theo đuổi. Nhưng cô chỉ yêu mình Tuấn Khải thôi. Quỳnh Nhi ngồi bịch xuống đất, khóc lóc thảm thiết. Tuấn Khải quay lưng bỏ đi khôn…
Nhiều lúc cậu cảm thấy khuôn mặt của mình và mẹ rất giống nhau. Thậm chí đến những điều xung quanh xảy ra với cậu cũng có phần di truyền. Điển hình cho việc ấy là sự thu hút những kẻ điên, những kẻ muốn chiếm lấy và giam cầm cậu bằng mọi giá. Khương Dụ không phải muốn chê trách mẹ, cậu chỉ tự trách mình. Số phận cậu khốn đốn tới mức lòng tự trọng mà cậu xem là tài sản tinh thần duy nhất mà cậu có cũng bị chà đạp không thương tiếc.---Khương Dụ chắp tay lên ngực, cậu đã thề sẽ dùng cả mạng sống này bảo vệ Nhược Phong, lời đã nói tuyệt không đổi.-Dụ Dụ- Đi đi, mặc kệ tôiKhương Dụ vẫn điềm nhiên nạp đạn cho khẩu AK, tay phải cậu bị thương khá nặng. Tay cậu có phần run rẩy khiến việc lắp khẩu súng chậm chạp đôi phần. Nhược Phong liền mất bình tĩnh, lớn tiếng.-Khương Dụ, nếu cậu không đi. Chính là cả hai sẽ cùng chết, cậu không thể bảo vệ tôi đâu!-Nếu chết thì cả hai cùng chết. Tôi sẽ không để anh một mình.Nhược Phong cả người vô lực, cơn đau từ thuốc độc ngấm dần xuống toàn cơ thể. Dù cả cơ thể hiện tại chỉ còn sự đau đớn đến nghiến răng, anh lại dường như cả cơ thể cảm nhận được một cỗ ấm áp dịu dàng chảy từ trong ngực. Nhược Phong buông ra một câu hỏi mà ngay cả chính anh cũng rõ câu trả lời-Có đáng không?Kẻ phải liều mạng khốn khổ tới cùng cực như cậu để níu lấy cuộc sống, bỏ mạng ở đây chỉ vì hắn có đáng không. Hắn biết, không đáng. Cậu đã quá khổ cực để giữ cái mạng của bản thân rồi.Khương Dụ nhìn thẳng vào mắt của hắn, buông ra một…