Ta chờ chàng đến độ hoa cũng tàn
Hắn vần nhẹ chén trà, nhìn nữ nhân trước mặt, cười tà tà :- " Đã không dám đi hết kiếp này, sao còn muốn kiếp sau ? Ngươi không sợ à ? " Nàng đặt một quân cờ lên bàn "cạch" một tiếng, cánh hoa đào thoảng nhẹ rơi xuống mái tóc. Nắng vàng rượm như mật ong chiếu lên khuôn mặt, làm cho mơ hồ khó nói rõ. Cung Tịch có chút thất thần, giọng như tiếng thở dài :- " Sợ chứ ! Cho nên kiếp sau muốn đòi lại đầy đủ ..... "…