Giấc mơ không hồi kết
Khi mở mắt, tôi ngỡ rằng mình vừa thoát khỏi một cơn ác mộng dài. Mọi thứ xung quanh vẫn quen thuộc - căn nhà cũ, những cánh đồng gió và nụ cười dịu dàng của Minh Dạ - người mà tôi từng tưởng đã mất liên lạc.Anh xuất hiện bên cạnh tôi, đã từng ngày dẫn tôi đi qua những nơi chứa đầy ký ức, nói rằng tất cả sẽ ổn thôi. Anh khẽ chạm vào má tôi, nhưng tôi đã không thể nhìn rõ gương mặt anh nữa.Khoé mắt tôi bỗng dưng ươn ướt, không biết đã từ bao giờ mà rơi lệ. Tôi gượng ngồi dậy, cảm giác như thời gian đã qua cả ngàn thập kỉ khi tôi thiếp đi. Lúc tôi dụi mắt, cũng là lúc hình bóng đó đang lụi tàn.Ánh trăng qua khe cửa chiếu sáng căn phòng tôi. Ở đó, ngoài ban công, lại là anh, nhưng tôi chỉ có thể thấy bóng lưng của anh. Như thể anh muốn rời đi, bỏ lại tất cả phía sau, bỏ lại tôi."Xin đừng bỏ em đi."Tôi bất chợt lên tiếng, mặc cơ thể vẫn đang ốm yếu của bản thân mà chạy đến bên anh, ôm chầm lấy anh vào lòng."Nếu chỉ là giấc mơ, vậy thì xin anh, hãy cho em mơ thật lâu...thật dài để được bên anh...lần nữa."…