ORMLING | CON MÈO NHỎ FULL
orm kornnaphat nhìn mặt của nàng có chút xuất thần, rốt cuộc không thể khắc chế, le lưỡi liếm ngón tay trắng nõn của nàng, cực kỳ chăm chú, si mê mà liếm láp.…
orm kornnaphat nhìn mặt của nàng có chút xuất thần, rốt cuộc không thể khắc chế, le lưỡi liếm ngón tay trắng nõn của nàng, cực kỳ chăm chú, si mê mà liếm láp.…
Fanpage lập tức cắt clip, zoom mặt Orm reaction như trúng điện, caption:"CHỊ LING SAY CÀ PHÊ À??" "Fansite hồi sáng chụp được bả cầm ly cold brew nha, COLD BREW ĐÓ mấy bà!!!" "Chúng tôi không quen người này, đổi vibe quá nhanh!!"•Twitter dậy sóng💬 Fan phản ứng sau story "gò má + icon định mệnh" của Orm:* @fmlingorm28: "Thôi chứ tui khóc, khóc thật sự... Đặt icon ở ngay cái nốt ruồi đó là sao? Là khẳng định chủ quyền hả??? 😭"* @babybear_kiki: "Không cần tag, không cần tên, tụi tui tự hiểu. Icon đó không còn là của ai khác ngoài chị Ling nữa đâu nhaaaa 😭❤️🔥"•Ở giữa phòng tập, có hai người.Một người không nói gì.Một người không dám hỏi rõ.Nhưng cả hai đều biết... hôm nay không chỉ là buổi rehearsal.Cả phòng tập cười như được mùa.------Mối quan hệ của họ sẽ từ đồng nghiệp → bạn diễn → bạn → "ủa rồi mình là gì của nhau vậy?" 😳📌 Đây là những con chữ mình nâng niu. Nó thuộc về riêng mình, viết theo góc nhìn của bản thân, không áp đặt suy nghĩ lên ai khác.Nếu bạn yêu thích nó mình xin cảm ơn. Nhưng vui lòng đừng RE-UP ở mọi hình thức 🙏🏻…
Những text fic về otp của bạn và tôi ❤️🔥…
- BẢN ÁN VIẾT BẰNG MÁU -Ánh đèn neon chập chờn trong con hẻm tăm tối, phản chiếu lên vũng máu chưa kịp khô. Mùi tanh tưởi xộc vào mũi, hòa cùng tiếng cười khàn đặc vang vọng trong đêm.Ả ta không giết người vì tiền. Ả ta giết vì thích. Mỗi nạn nhân là một bản án viết bằng máu, được sắp đặt cẩn thận như một tác phẩm nghệ thuật méo mó. Cảnh sát lần theo từng dấu vết, nhưng càng đi sâu, họ càng nhận ra mình chỉ là những con rối trong một trò chơi bệnh hoạn."Người tiếp theo là ai? Có lẽ...là ngươi đấy."Tiếng gõ cửa vang lên giữa đêm khuya. Một tờ giấy trắng được nhét qua khe cửa, trên đó chỉ có một dòng chữ ngoằn ngoèo, đỏ sẫm như vừa được viết bằng đầu ngón tay đẫm máu:"Bản án đã tuyên. Hẹn gặp lại ở địa ngục."…
[...]Tôi đã thấy cậu, một ngày nắng sớm ấm áp, ta gặp nhau nhé? Nhớ cậu rồi...."Ta. Có. Gặp. Lại. Không?"Không nỡ đây là ngày cuối tôi ở đây, chỉ mong câu trả lời của Kong cho tôi hy vọng."Sẽ. có. cậu. tin. tớ. không?"Tôi không biết....*Note: Mọi sự kiện, cảnh vật, địa danh hoàn toàn là hư cấu, nhân vật đa công ty..…
Trần Mỹ Linh: Sư phụ, ôn hòa, lý trí, từng lạnh nhạt nhưng che chở, cố chấp với ranh giới sư đồ, giằng co nội tâm mạnh mẽ, nhiều lúc yếu đuối vì tình cảm bị phá vỡ.Quảng LingLing: Đồ đệ, ngoài mặt ngoan ngoãn, trong tâm ghen tuông cực đoan và độc chiếm, yêu sư phụ đến mức điên cuồng. Có thực lực cao, từng bị phong ấn, sau phá phong ấn chiếm lấy Mỹ Linh. Nhân vật mang tính chiếm hữu cao, không từ thủ đoạn để giữ sư phụ bên mình.Quảng LingLing - tiểu đồ đệ do nàng một tay nuôi lớn, bề ngoài ngoan ngoãn, thuần lương... nhưng bên trong lại ẩn giấu dục vọng chiếm hữu đến điên cuồng.Một lần phong ấn thất bại, chân thân Quảng LingLing suýt bị lộ, bị trưởng môn và Thẩm Dương truy xét. Mỹ Linh đứng ra nhận tội, không ngại đánh đổi tu vi và tương lai. Nhưng cũng từ đó, mọi ràng buộc sụp đổ.Quảng LingLing gỡ phong ấn, cướp người giữa chính điện, mang nàng đi, nhốt ba đêm ba ngày trong tầng tầng cấm trận. Mười ngón tay siết chặt nàng trong dục vọng, từng lần ép nàng trầm luân, từng đêm khiến nàng không thể rời đi...Giữa yêu và hận, giữa đạo và tình, sư phụ có thể quay đầu, nhưng đồ đệ thì chưa từng cho nàng một lối thoát.---…
Khi xuyên sách gặp nữ chủ sống lại, cốt truyện đã biết hoàn toàn bị xáo trộn, nhưng cũng không gì trở ngại Quảng Linh Linh có được Trần Mỹ Linh vốn luôn vọng tưởng mình là người bị hại. Cứ ngỡ là mệnh định gặp nhau, lại không ngờ phải khổ tâm chống lại mưu tính của thiên mệnh.Quảng Linh Linh: Nghe nói nàng trước khi sống lại là thẳng? Còn có một nam chủ?Trần Mỹ Linh: Nàng nghe ai nói, nam chủ là gì, có thể ăn sao?Quảng Linh Linh: Nàng muốn ăn hắn?Trần Mỹ Linh: Không, ta chỉ muốn cùng với nàng.Quảng Linh Linh cho là mình chiếm được tiện nghi món ăn, nhưng không ngờ hóa ra "tiện nghi món ăn" kia lòng dạ hiểm độc quay ngược lại ăn nàng.…
Trần Mỹ Linh vừa mới ra mắt liền đứng trên đỉnh cao, rồi lại bị chôn vùi ba năm, ngay sau khi trở lại thì bị mời đến văn phòng Tổng giám đốc Công ty giải trí Cảnh Yên.Tổng giám đốc là một người phụ nữ xinh đẹp, sắc mặt bình tĩnh nhìn nàng đi vào rồi đưa cho nàng một tờ giấy.Trần Mỹ Linh cầm lên nhìn, là hợp đồng hôn nhân.Hợp đồng ba trang, toàn bộ các điều khoản đều có lợi cho nàng, hôn ước ba năm.Trần Mỹ Linh giơ lên hợp đồng, dò hỏi: "Tại sao lại là tôi?""Trần tiểu thư." Quảng Linh Linh nhẹ giọng: "Nghe nói cô cũng thích mèo?"Trần Mỹ Linh lúc này mới xem mục cuối cùng, Quảng Linh Linh chỉ có một yêu cầu: Giúp cô nuôi mèo?---------------------Lần thứ nhất hôn nàng, Quảng tổng mặt hổ thẹn: "Cô giống mèo của tôi quá, không nhịn được."Lần thứ hai hôn nàng, Quảng tổng vẻ mặt bình thản: "Ánh trăng đêm nay đẹp quá, không nhịn được."Lần thứ ba hôn nàng, Quảng tổng chưa hết thòm thèm: "Quá ngọt, không nhịn được."Trần Mỹ Linh kéo vạt áo cô lại: "Vậy đừng nhịn."Quảng Linh Linh: ...…
Câu truyện tình yêu ngọt ngào giữa Orm Kornnaphat và Lingling Kwong. Sự đối lập giữa một người được nuôi lớn từ tình yêu thương của gia đình, và một người thiếu vắng tình yêu thương. Liệu họ sẽ cùng nhau vượt qua mọi thử thách hay bị chia tách bởi số phận?…
Cả hai vô tình lại như cố ý chạm mắt nhau trong lúc âm thầm theo dõi về phía đối phương, nhưng không phải là dè dặt, như thể là người quen cũ đã gặp nhau từ rất lâu trước kia. Orm không hề chớp mắt, hai mắt của cô đã ướt, biểu cảm trên khuôn mặt cũng đã thay đổi đôi chút, nhìn như là xót xa. Tim lại nhói lên vài cơn, cảm giác tội lỗi vây kín bên trong lồng ngực phập phồng nhung nhớ.Ling với tay ra định thấm đi vệt nước đọng trên khóe mắt sắp tụ thành giọt, Orm phản ứng chậm rãi nắm lấy ngón tay của Ling."Đừng..." Orm ngăn hànhh động của Ling nhưng cử chỉ vẫn còn rất nhẹ nhàng."Không đáng. . .em không đáng..." Orm thỏ thẻ với sóng mũi chớm cay và giọt nước đọng trên mi mắt đang chờ chực rơi xuống.Một người từng tươi sáng, sống trong bóng tối lâu ngày liệu vẫn sẽ còn ý chí tồn tại?Một chút về nhan đề "Tưởng lửa": nếu muốn vượt qua được "tường lửa" để vào trái tim của một người luôn cảm thấy đầy bất an trong tình yêu thì trước tiên chúng ta phải chứng minh được mình an toàn với trái tim của họ. Đây cũng là nguồn cảm hứng chính để mình viết nên fic này.…
Sự hận thù ở quá khứ có làm họ buông tay nhau...?…
[túc duyên ](dt.)(宿緣.): mối ràng buộc đã định sẵn, mối ràng buộc có từ kiếp trước giữa người với người."O Chao yêu dấu, O Chao có muốn cùng tôi đi chùa không?"""Je t'aime d'un amour si profond que même l'éternité ne saurait l'épuiser.""Nếu nàng chẳng phiền thân em vụng về, em nguyện khâu gối, vá áo, nâng khăn cho nàng. Lòng em, ý thiếp tỏ như trăng cao, mong đừng nề hà, nâng niu duyên mình."*Truyện có yếu tố lịch sử, không nhằm để tham khảo, khai thác. Trong quá trình đấy, lịch sử có thể sai sót vì hạn chế tài liệu, ngôn ngữ." Gọi mình là Nắng, rất vui được gặp bạn.…
Văn ánĐem lòng yêu một người đã năm năm rồi, nhưng Trần Mỹ Linh không dám để lộ ra điều đó, vì nghe mọi người nói, giám đốc của công ty đã kết hôn, còn có con rồi.Vì thế, nàng chỉ yên lặng chôn sâu tình cảm này, không làm phiền, không thân cận, cũng không mong mỏi nàng và người đó sẽ có giao thoa gì với nhauVào sinh nhật thứ 24 của mình, Trần Mỹ Linh đã đưa ra một quyết định điên rồ nhất trong cuộc đời.Chỉ là không nghĩ tới, vào khoảnh khắc mở cửa phòng ra, nhìn thấy nữ nhân phong tình vạn chủng nhiếp nhân tâm phách kia, thế nào lại chính là lão bản bình thường cao cao tại thượng!Trần Mỹ Linh sợ tới mức quay đầu liền bỏ chạy.Một phút sau, nhận được tin nhắn của lão bản:"Em chạy cái gì mà chạy?"Trần Mỹ Linh run thành cái sàng, nhưng nàng vẫn đáp lại: "Đi ra ngoài mua một chai nước, mua một chai nước......""Quay lại."Bắt đầu từ ngày hôm đó, Trần Mỹ Linh phát hiện lão bản dường như có chút khác thường."Đêm nay tới văn phòng của tôi."Không phải đến bàn chuyện công việc."Đêm nay tới văn phòng của tôi."Nàng mời nàng đến khách sạn ngồi."Đêm nay tới văn phòng của tôi."......Tình huống như vậy giằng co trong một tuần, Trần Mỹ Linh nhịn không được hỏi một câu: "Quảng tổng, chị không phải đã kết hôn rồi sao? Con cũng đã có, cứ tiếp tục như vậy có lẽ không thích hợp."Quảng Linh Linh: "Tôi kết hôn? Ai nói?"Nga, hóa ra nàng chưa kết hôn."Nếu cô còn có chuyện gì, đêm nay có thể tới văn phòng hỏi tôi."Văn phòng: TM ta làm sai cái gì sao?Couple: Lão bản bề ngoài lạnh lùng nhưng ác thú vị x Nhân viên…
Vì shop quá mê cổ trang Thái mà thấy ít người viết nên shop tự viết tự đọc luôn…
Lingling Kwong :lão đại lạnh lùng và tàn nhẫn của băng đảng khét tiếng Hắc Ưng, luôn sống với nguyên tắc: không tin ai ngoài chính mình. Orm Kornnaphat: tiểu thư kiêu ngạo và thông minh của băng đảng Bạch Hổ, mang trong mình trách nhiệm lớn lao và một trái tim không dễ khuất phục.…
Vẻ đẹp vũ mị kia, phong thái yểu điệu kia, chiếc sườn xám xanh đen thêu hoa Bỉ ngạn rực rỡ kia cũng không thể nào đè ép một thân khí chất của mỹ nhân, trong tay là chuỗi Phật châu, vừa yêu mị, lại vừa xuất trần.Thiếu nữ diễm lệ, môi đỏ như máu, cô chính là LingLing Kwong - Lão đại Hội JaoKamRaks mà người người khiếp sợMười sáu tuổi, Orm Kornnaphat lại cảm giác thân thể của mình như là ác ma chiếm cứ, con người dường như lúc nào cũng thèm khát máu tươiNhưng không ai có thể nghĩ rằng cô gái từ sớm đã lăn lộn ở dưới đáy xã hội này lại là đặc công nhỏ nhất của chính phủ.Mà cô càng không ngờ là bản thân 16 tuổi sẽ yêu LingLing Kwong 32 tuổi.Khi vật chất cùng dục vọng tràn ngập thế giới này, rốt cuộc không còn trắng và đen, chính nghĩa và tà ác, có thể vĩnh hằng tồn tại chỉ còn lại một sắc xám.Mỗi người đều có lối đi riêng, thế giới riêng, nhưng... Khi gặp phải tình yêu, bạn có dám dũng cảm tiếp nhận?Nhân vật chính: LingLing Kwong x Orm KornnaphatNhân vật phụ: Ira x Tawan, Fahlada x Earn SanithadaP/S: Minh cover từ bộ Phân Ngoại Yêu Nhiêu của Miêu Tổng Tài!do tựa khó hiểu nên mình đặt lại tên nhá!…
Tác giả: Giản ÁmThể loại: Đoản văn, hiện đại, ngôn tình (GL ver), SE…
TÁC PHẨM NÀY MÌNH CHƯA XIN PHÉP TÁC GIẢ NÊN MỌI NGƯỜI ĐỪNG MANG ĐI ĐÂU NHÉ-----------------Văn án-----------------Sẽ thế nào nếu Cứu-Thế-Chủ đã từng đánh bại Chúa-Tể-Vody-Không mũi mang thai, đúng, MANG THAI. Và cái thai đó không ai khác Draco Malfoy," kẻ thù truyền kiếp" của Harry...Một sự cố bất ngờ xảy ra, Harry phải mang thai Draco và phải chăm sóc cậu ta cho đến khi cậu ta trở lại hình dáng ban đầu. Và tệ hơn, Draco sẽ nhớ TẤT CẢ mọi chuyện. Liệu trong thời gian đấy, họ có nhận ra tình cảm của nhau hay không?...------------------____------------------Cái này mình lấy từ nhà Fangirl townDưới đây là link 3 nhà đã edit bộ này :• Fangirl town: https://fangirltowncs.wodpress.com/category/harry-potter/draco-x-harry/me-hien-yeu-dau-mommy-dearest/• Bebe Heaven: https://britneychibi100913.wodpress.com/2012/06/03/mommy-dearest-me-hien-yeu-dau/• Lâm Hàn Phong: https://lamhanphong.wordpress.com/fic-dich/drarry-mommy-dearest/…
Đôi mắt xám tro. Đúng vậy. Là một đôi mắt xám tro kì lạ. Thoạt nhìn có vẻ giống màu đen. Nhưng càng nhìn kĩ, người ta lại càng vô pháp thoát ra khỏi cái nhàn nhạt phảng phất trong đấy. Một loại như màu xám của bầu trời trước cơn bão. Một loại như màu sương khói mong manh dưới đáy vực sâu vĩnh viễn không thấy ánh nắng mặt trời và vô pháp thoát ra được. Tâm tình của chủ sở hữu nó cũng thế. Không ai hay. Không ai biết. Và cũng chẳng ai quan tâm. Nhưng điều kì lạ là khóe môi bị lạnh đến mức tím tái vẫn mỉm cười.Đôi lúc, người ta muốn đến và hỏi : '' Em có ổn không ? '' Nhưng đôi mắt xám tro đã ngăn họ lại. Họ cảm thấy bức bách với sự thật trần trụi hiện ra trong cặp mắt sắc bén như muốn đâm thẳng vào người ta mấy nhát dao : rằng họ thực sự chẳng tí quan tâm gì đến cô, mà chỉ đơn giản là tò mò về cô. Rồi họ cũng chán. Đôi mắt xám trợ mạnh mẽ đến mức khiến người ta đột nhiên thấy mình như đứa trẻ đứng trước một cặp mắt sắc lẹm của một mụ phù thủy ác độc trong truyện cổ tích. Đôi mắt khiến người ta phải ám ảnh, từ chối họ đến gần, thậm chí đẩy họ ra xa, đe dọa họ.Rồi họ cũng chán. Rồi họ cũng đi. Rồi người ta thấy cô mỉm cười. Đôi mắt cong lên một độ cung vừa phải, như mảnh trăng non, như vầng bán nguyệt. Má lúm một ít đồng tiền duyên dáng. Bấy giờ người ta mới thở phào nhẹ nhõm một chút. Một cô gái mạnh mẽ sẽ biết cười cho cuộc đời của mình. Nhận xét công tâm: Đây là bộ đầu tui viết, dở nhưng được cái nhiều, bàn tay vàng còn sáng, ngược mức độ nhẹ…