Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥
Tình yêu thật khó để có một kết cục có hậu . Người mới thấy khó khăn đã từ bỏ thì tình yêu sẽ mãi xa . Còn nhũwng người luôn cố gắng thì tình yêu sẽ ở ngay cạnh bạn…
Mình ship Kookmin/Jikook , nên truyện này mình sẽ viết về 2 chàng trai của mình !!! *Đây là couple Nam-Nam *Có thể có WN18+ *Đây là Truyện mình thích thì mình viết thôi , đừng quá nghiêm túc nhé . *Bạn nào dị ứng thể loại mình nói trên thì cứ Click Back .Okey !*****KOOKMIN/JIKOOK LÀ CHÂN ÁI THẬT SỰ******* •Mình đã nghĩ là sẽ viết những câu chuyện gần nhất với những gì đã thật sự diễn ra ! NHƯNG KHÔNG !!! Tại sao mình lại làm cho các cậu ấy lần nữa phải đau khổ trong câu chuyện mà mình đáng lẽ ra có thể làm cho các cậu ấy có thể Hạnh Phúc !!! • MÌNH SẼ TẠO RA THẾ GIỚI KHÁC MÀ NƠI ĐÓ CÁC CẬU BIẾT ĐẤY ,CÁC CẬU ẤY AI RỒI CŨNG SẼ HẠNH PHÚC !!!…
"Nguyễn tổng em làm ơn nghiêm túc một chút có được không?""Đứng gần phu nhân em không thể nghiêm túc được a, chỉ muốn ôm chị vào lòng""Ở đây còn có phóng viên và những ông chủ lớn""Lớn thế nào? Có lớn hơn Kim Duyên này hay không? Có vợ xinh đẹp được như Nguyễn phu nhân hay không?""Xem như chị cầu xin em đi, về nhà em muốn ôm bao nhiêu cũng được""Em nghĩ phải hơn như thế chứ...""Cái tên háo sắc này!"-------Truyện gốc: Tổng Giám Đốc em là đứa trẻ sao? (MINYEON)Tác giả: HanMinYeonnn2__…
Trong vòng bán kính 100 mét, ai đến gần Khánh Vân đều bị Kim Duyên cầm gậy đánh. Ai khen Khánh Vân thì chính là bạn của Kim Duyên, ai mắng Khánh Vân chính là nghịch tặc, cần phải đánh chết.…
" cuộc đời của em sẽ bị tôi chà đạp "" tôi xin lỗi ..Build ngoan đừng nhảy xuống dưới đó được không ? "" ở dưới đó lạnh lắm ...ở trong lòng tôi sẽ ấm hơn "" Build ...đừnggg..."…
"kết hôn 2 năm rồi... sao em vẫn chưa quên đi nỗi đau ấy và mở lòng với anh một chút? chỉ là một chút thôi mà... phuwin..""anh phải chờ em đến khi nào nữa đây phuwin?""anh kiệt sức rồi..."lowercase.27/07/2022_24/08/2022.…
Tuyết chờn vờn qua đáy mắt anh, chơi đùa với tâm trí mơ hồ rồi kéo anh vào giữa mảnh ký ức vụn vặt. Anh nhớ đêm ấy, một đêm chẳng có gì đặc biệt, cũng là một đêm đặc biệt vô cùng, tuyết cũng rơi thong thả, chậm rãi giữa triền khuya khoắt. Bữa tiệc tại gia ở nhà Itoshi đã vãn, trong phòng khách giăng những dải đèn màu vọng đến những thanh âm nói cười, anh đứng ngoài ban công gió lạnh, ngẩn người nhìn tuyết trắng đọng lại trên mái tóc đen tuyền như thềm trời. Tiếng cười của anh chìm xuống, lẫn cùng với ánh nhìn bình lặng trong đôi mắt xanh thẳm lưu ly.Reo không ngờ rằng, đã nhiều năm qua đi như vậy, thứ kỷ niệm nhạt nhòa và xa xăm nhường ấy vẫn đọng lại trong những hoài tưởng triền miên của anh.Cùng với người con trai mà anh ngỡ sẽ chẳng bao giờ gần gũi.…
"Nhưng mà môi mình cô đơn lắm..."Không lời nào được thốt ra tiếp theo trong một, hai, ba giây.Và sau đó:"Vậy thì," Jeno nói, điềm nhiên như không có việc gì, "Mình nghĩ mình có thể giúp cậu á."Bản dịch dưới sự cho phép của tác giảhttps://archiveofourown.org/works/16821529…