Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥
Idea : AlenTWriter : Kate Rena Other members : Paull , B.WNhư một sự sắp đặt từ trước , cuộc gặp gỡ giữa hai con người không quen biết lại là định mệnh . Tình yêu của họ trong sáng đơn thuần như loài hoa cúc trắng . Buổi gặp ban đầu , ánh mắt chạm nhau giữa rừng hoa bạt ngạt như sợi dây gắn kết tình yêu của họ mỏng manh nhưng khó đứt. 'Ông trời đã ban em xuống bên cạnh anh thì hà cớ gì mà anh không nắm thật chặt. Nếu em dám chạy trốn anh nhất định sẽ đuổi theo em đến cùng . CHỈ CÓ KHI CHẾT ,ANH MỚI BUÔNG TAY EM RA '…
Năm đó, nàng học người khác giãy dụa nho nhỏ thân hình, nhảy một khúc phong tình vạn chủng múa bụng mê hoặc phụ thân. Đối yêu nghiệt thất hoàng thúc giở trò, chọc hắn một thân tà hỏa sau, chuồn mất. Năm đó, nàng ko cẩn thận một cước đem chính thái bát hoàng thúc sủng vật hoàng kim xà đạp cái nát bươm, đem tứ hoàng thúc tráng dương thuốc đút cho một cái động dục mèo đực... "Tam ca, ngươi có thể hay ko quản bất kể nàng? Này tiểu yêu tinh mau đưa người sống chiết ma tử." Chiều cuối Ngâm Phong nhìn vài cái một mặt mướp đắng tướng đệ đệ, sủng nịch ánh mắt nhìn cái kia tinh linh giống nhau nữ hài nhi, dương môi cười nhạt: "Chỉ cần không đem thiên thống cái lổ thủng là được." Ai ngờ, sau khi lớn lên, nàng nhưng lại cầm tố nữ trải qua ‘ bảy mươi hai thế thiên ’ tìm hắn, nháy mắt, cười tươi như hoa: "Phụ thân a, những động tác này thoạt nhìn thật là cao nan nga, ngươi tự mình đến dạy ta có được hay ko a?" Hắn đổ hít một ngụm lãnh khí, nhìn cái yêu tinh này giống nhau động nhân nữ nhi, cố nén quyết tâm đầu rung động, hung hăng dạy dỗ nàng! Giờ phút này, hắn mới phát hiện, nguyên lai hắn kia vài cái ko tỉnh du đệ đệ, sớm đã đối này khoác cừu da tiểu ác ma thèm nhỏ dãi !…
"Vợ bạn rồi cũng sẽ là vợ của tôi" ---------------------< Fic không chuyển ver dưới mọi hình thức >*đc lấy ý tưởng từ pov trên tiktok*Thể loại: ngọt, nam×nam, HE, ABO…
Căn buồng nhỏ lặng im. Ánh sáng mờ nhạt xuyên qua khe hở của rèm cửa, lướt trên khuôn mặt tiều tụy của cô bé sáu tuổi-Trần An Nhiên. Mẹ cô đã rời đi, để lại cái ôm cuối cùng nhạt nhòa, và giấy khai sinh với tên gọi như một lời cam kết cuộc đời sẽ có hướng.Nhà không còn tiếng cười, chỉ còn hơi ấm men say phủ khắp mọi góc. Cha cô-người ngày xưa từng hứa sẽ che chở-nay chìm đắm trong rượu chè. Có đêm, cô nghe ông thì thào với một người lạ bên cạnh: "...bán con giúp...". Lời ấy như một nhát dao, khắc sâu vào tâm hồn nhỏ bé: cô không phải con gái, mà là gánh nặng.Sau ấy, bóng hình bà Nguyễn Thị Dương hiện lên trong đời cô như định mệnh. Bà - người phụ nữ vùng quê tuổi ngoài sáu mươi, người có đôi tay chai sạn nhưng ánh mắt dịu dàng như mặt trời đầu sớm. Không lời nặng hàm, chỉ một câu nhẹ nhàng: "Con theo bà nhé, bà sẽ lo cho con."Dưới mái ngói đơn sơ, An Nhiên học từng con chữ đầu tiên bằng chiếc bảng đen nhỏ. Hình ảnh bà lưng còng đút từng nét phấn trắng trên bảng-dáng đứng mệt mỏi nhưng ánh mắt đầy hy vọng-là chiếc đèn thắp sáng tâm hồn cô héo úa. Bà kể cho cô nghe về niềm tin-về ngày cánh cửa trường đại học mở rộng, về một thế giới nơi cô không là số phận.Khi cô bước vào lớp 11, bà Dương qua đời-khép lại một chương đời bằng sự ra đi nhẹ nhàng như sớm mai. Sự mất mát ấy biến thành động lực. Không ai bên cạnh, An Nhiên tự hứa: cô sẽ học giỏi, tự lập, và sống sao cho tình thương của bà không uổng phí.Rồi mùa xuân ấy, , cô gặp Trần Vương Thượng. Tình yêu ấm áp, dịu dàng sau bao n…
Tiếng kêu mới nghe đâu đứt ruột!! Vương Thuý Kiều,con gái đầu lòng của Vương Gia,được biết đến là một tuyệt thế giai nhân,với đầy đủ từ mỹ sắc,tài năng cho đến tâm hồn sâu lắng lòng người.Nàng gặp được người mà cả đời nàng sẽ luôn phải nợ tình không dứt :Kim Trọng sau tiết thanh minh tảo mộ mùa xuân..Và sóng gió của cuộc đời nàng cũng bắt đầu ập đến.....…
_Bốn tháng trước_- Vũ! Anh tới rồi! - Cậu quay đầu nhìn anh mặt mũi đỏ bừng, hơi thở trắng bốc lên giữa cái lạnh giá của Paris.- Thiên! Sao không đi chậm thôi? Trời lạnh lắm mà! - Cậu lo lắng đưa đôi tay mình áp lên má anh, mát xa nhẹ nhàng tạo độ ấm cho anh.- Tay em cũng lạnh hết rồi! - Anh cười cười nhìn cậu, bàn tay to lớn áp lên bàn tay trắng bệch vì lạnh của cậu....Hai người cứ đứng ở đó, cái giá lạnh của Paris cũng không khiến tình yêu của hai người nguội lạnh....._Ba tháng trước_- Thiên! Đây là Mẫn, bạn thân đại học với em! - Cậu tươi cười cầm tay anh kéo tới trước mặt Mẫn, ánh mắt long lanh mong chờ hai người mình yêu thương nhất làm quen với nhau.- Xin chào! Tôi là Mẫn!- Chào! Tôi là Thiên! Cậu hạnh phúc nhìn hai người bắt tay nhau......_Hai tháng trước_- Vũ! Mẫn đâu em? - Thiên đút tay túi quần, để mặc cậu dựa vào người anh.- Em không biết! Anh gọi cho cô ấy xem! - Vũ tươi cười cầm bàn tay anh áp lên má mình mà nói.- Ừ! - Thiên rút bàn tay của anh ra, lấy điện thoại gọi cho Mẫn.- Mẫn, em đang ở đâu thế? - Thiên nhẹ giọng hỏi, hỏi dường như phía bên kia đầu dây là bảo bối duy nhất mà anh nâng niu nhất..... Vũ cũng nhận ra điều này...Cậu khẽ cười lắc đầu...Làm sao có chuyện Mẫn và Thiên có thể phản bội cậu được.... Mắt thấy Thiên cúp máy, Vũ lại gần cầm lấy tay anh, mấp máy miệng hỏi:- Mẫn sao thế anh?- Mẫn nói hình như bị sốt rồi, anh qua xem cô ấy thế nào! - Thiên giật mình cảm thấy lời nói có chút không đúng liền nói thêm - Em ở nhà ngoan! - Vũ nhìn vẻ mặt lo lắng của Thiên mà lo lắng theo...l…
"Nếu như em biến mất thì anh có buồn không?""Em từng ước rằng 'chúng ta' sẽ cùng nhau bước vào lễ đường, là cặp đôi hạnh phúc nhất thế giới này.""... khác ở chỗ, anh lại đạp vỡ tình yêu này ...""Nếu sự xuất hiện của em chính là phiền phức vậy không bằng để em biến mất để rồi không còn phiền hà gì nữa ..."Xuất bản : 10/12/2019Written by Ling (chunsarang0115)---Đây có thể chẳng phải bản thảo đầu tiên, hay cũng chẳng phải bản thảo cuối cùng. Nhưng mình biết đây chính là đứa con tinh thần cuối cùng của mình. Không phải mình bỏ mọi thứ, chẳng qua là mình muốn nghỉ ngơi, mình không muốn bỏ rơi tất cả những đứa con tinh thần đang tồn tại trên wattpad này. Vì mình sợ, 1 ngày nào đó chính bản thân sẽ dứt áo ra đi thật bởi nó quá nhàm chán.Bởi lẽ wattpad bây giờ lắm lúc không vào được, lâu lâu cũng nuốt luôn mấy chương bản thảo tâm đắc... Mình ở đây cũng lâu lắc rồi, lâu lâu vào đọc lại nhiều khi lại tự buồn cười, sao ngày đó lại dùng từ như thế này hay viết như thế nọ.Nói chung là mình đều yêu thích những bộ fanfic mà mình từng đọc qua. Với cả mình còn phải học hỏi mọi người nhiều lắm mới có thể lên tay được.Thật sự cảm ơn tất cả mọi người vì đã yêu thích những đứa con của mình dù nó không được hay lắm. Cảm ơn mọi người vì đã luôn bên mình đến tận hôm nay! Nếu có duyên chúng ta sẽ gặp lại nhau vào 1 ngày đó không xa!!From Ling with luv <3…
Mình và anh chia tay sau một trận cãi nhau như hai đứa trẻ con. Bọn mình cắt đứt mọi liên lạc và cũng không thể có ý nghĩ "tình cờ gặp nhau" vì hai người sống ở hai thành phố cách nhau hàng giờ bay. Dù biết là khó có thể quay lại nhưng mình vẫn hay tò mò không biết cuộc tình chóng vánh ấy có để lại thổn thức gì trong anh không. Đúng là sau chia tay, người còn nặng tình hơn chính là kẻ thua cuộc. Mình vẫn dùng 1 tài khoản ảo (acc clone) để theo dõi anh trên Instagram. Anh ít hoạt động hơn trước, không còn chia sẻ những dòng tâm trạng, những cuộc đi chơi hay khoảnh khắc đáng yêu của thú cưng. Nhưng mình biết anh vẫn online đều đặn, qua một vài bài viết anh thả like, một cách lặng lẽ. "Điểm cốt lõi giúp mối quan hệ giữa hai người được suôn sẻ chính là nói những điều đối phương muốn nghe", đọc những bài viết anh like làm mình thấy chột dạ. Ngày chia tay anh đã nói, những lời mình nói làm anh cảm thấy tổn thương, đó là lúc cả hai đều tức giận, nông nổi, bốc đồng.…
Thể loại: Magic, Romantic, shoujo, comedy, drama, fantasy Tóm tắt: Vùng đất Nagareboshi, nơi Kukuru( người thú ) và con người tồn tại song song với nhau, ở thời gian đó Kukuru và con người luôn xảy ra mâu thuẫn chỉ vì sự kì thị, kinh bỉ của con người đối với Kukuru. Cũng chính lúc đó, câu chuyện giữa một Kukuru và một con người đã BẮT ĐẦU! Và chính họ sẽ chấm dứt sự mâu thuẫn đó!…