[Cổ đại] Khúc Chung Nhân Tán - An Lạc
Trong lòng mỗi người đều có một lỗ hổng lớn, lỗ hổng ấy ăn mòn lấy cơ thể của bọn họ, khiến cho những con người ấy chết dần chết mòn theo năm tháng. Sau cùng, thứ giúp cho họ còn tồn tại được chính là trọng trách và gánh nặng của những lời hứa.Những người xung quanh cứ từng người, từng người một rời đi, ai cũng mang trong mình một nỗi buồn mênh mang bất tận. "Sống thật cô đơn biết mấy, có khi chết đi lại được vui vẻ."Chết đem theo nỗi buồn của ta, nhưng kẻ ở lại biết vứt nỗi buồn vào đâu?Thể loại: Cổ đại, ngôn tình, tranh đấu (tranh quyền đoạt vị).* Khúc chung nhân tán: bài ca hết, người cũng rời đi.…