Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥
Tác giả:Mạc như quytóm tắt:...Tà mị lãnh khốc đại vai ác, xuyên thành nũng nịu tiểu loli. Hắn có dã tâm, có dục vọng, từ một cái nhà nghèo chi nữ, đi đến mẫu nghi thiên hạ. Hắn mục tiêu, →_→ đem hoàng đế việc đoạt lấy tới! ①: Nam xuyên nữ, nam xuyên nữ, nam xuyên nữ. ②: Bổn văn ngọt sảng, song chỗ 1V1, nữ chủ phía trước giới tính là nam, lôi giả mặc lui. ③: YY ngốc nghếch văn, không có logic cùng chỉ số thông minh, không mừng chớ phun!…
Chẳng qua chỉ là câu chuyện của bản thân người viết khi trong một tình yêu khóc nhiều hơn ít, nhưng không thể dứt ra. Anh ta là tình đầu của tôi, nhưng anh ấy trước đó đã trải qua một mối tình khác với chị hơn 3 tuổi được 2 năm . Bị tổn thương , bị đối xử vô tâm . Và khi gặp tôi, chúng tôi chỉ nhắn tin trên mạng mà chưa gặp mặt, tôi đã đồng ý làm bạn gái anh. Bởi tôi muốn chữa lành cho anh. Nhưng anh ấy đã khác so với tôi tưởng tượng , đối xử vô tâm với tôi. Tôi đã cố gắng cho mối tình này của mình rất nhiều, tôi muốn thay đổi anh ấy, nhưng mà .....Thật khó! Đã rất nhiều lần tôi không chịu nổi , buông lời chia tay , nhưng chỉ cần anh níu tôi thì trái tim tôi lại không thể nỡ ,.. Chúng tôi đã đi cùng nhau đến hôm nay là 240 ngày, khóc nhiều hơn cười, nhưng tôi vẫn hi vọng anh có thể yêu tôi nhiều hơn , vì lần này tôi đã dành trọn vẹn tình cảm cho anh rồi...…
Tao thích mày - Mày không biết.Tao tỏ tình - Mày thiết lập chế độ Đứng Hình.Tao thua mày !------------- Tên truyện : Tao thua mày !- Tác giả : Yuu- Nội dung : ***Tôi - một cô gái quá đỗi bình thường, lực học tạm ổn, ghét toán, gia cảnh trung lưu.***Cậu ta - thằng osin vô điều kiện của tôi, lực học max giỏi, max điểm toán, nhà giàu ơi là giàu.------>>>> ... Diễn biến xảy ra chỉ sau một cái click chuột. Mất 1s thôi. Gửi đến tất cả những bạn đang níu giữ tình yêu đơn phương, thuần khiết, đơn giản nhưng mong manh của tuổi học trò. Mong các bạn sẽ sớm biến tình cảm đơn phương ấy thành song phương nhé ! ^^Vì đây là lần đầu tớ viết fic nên gạch đá bao nhiêu tớ nhặt hết ! Vào đọc xong các bạn vui lòng comment cho tớ biết cảm xúc và ý kiến đóng góp của mình để tớ hoàn thiện hơn tác phẩm của mình nhé ! <3…
Trời hỡi, bao giờ tôi chết đi?Bao giờ tôi hết được yêu vì,Bao giờ mặt nhựt tan thành máu,Và khối lòng tôi cứng tợ si?Họ đã xa rồi khôn níu lại,Lòng thương chưa đã, mến chưa bưa...Người đi, một nửa hồn tôi mất,Một nửa hồn tôi bỗng dại khờ.Tôi vẫn còn đây hay ở đâu?Ai đem tôi bỏ dưới trời sâu?Sao bông phượng nở trong màu huyết,Nhỏ xuống lòng tôi những giọt châu?…
Sẽ ra sao nếu cả hai đều yêu đối phương đến điên dại. Họ sẽ làm nhưng gì để bên đối phương. Liệu họ có thể níu giữ được đối phương không?Thể loại : ABOCp chính : JoongDunkDunk cậu bé có mùi hương của trầm hương mùi hương dễ chịu.Joong hắn người khá lạnh lùng và tàn nhẫn. Nhưng hắn lại có mùi của tuyết tùng có thể nói hắn là Alpha cấp S.…
-Tên truyện : Em buông tay rồi. Anh đi đi~Thể loại : Teen, Hài nhưng So sadThời gian là thứ liều thuốc giảm đau của tình yêu, tùy người, tùy chuyện mà có tác dụng nhanh hay chậm. Đối với cô, thời gian càng dài thì tình cảm càng đẹp, dẫu rằng bây giờ giữa họ đã mang danh là "người yêu cũ".Những gì đã qua, cô chỉ còn giữ lại chút tình trong veo như một sớm thức dậy có nắng, có gió lao xao. Mối tình đầu, mối tình của những điều chưa trọn vẹn nhưng đủ để chúng ta phải nhớ, phải giữ gìn, phải nâng niu. Cất giữ những suy nghĩ nặng trĩu trong bốn năm qua cô như bừng tỉnh khi gặp lại anh, người từng khiến trái tim cô rung động. Mời các bạn đón đọc truyện Em Buông Tay Rồi, Anh Đi Đi để xem họ có trở lại sau bao nhiêu năm chia cách bởi những hiểu lầm nhỏ nhặt. Bên cạnh câu chuyện tình cảm của Phong - Nguyệt là chuyện tình của Nhi-Khôi, Mai-Duy và những kỉ niệm về tuổi học trò dưới mái trường cấp ba. ---Nếu lúc ấy anh dám vượt qua cái rào cản ấy, có lẽ hai ta sẽ không phải xa nhau đến vậy. MWL(Moon Wind Love) Fb: MiLu MiLơ Ins:...Santruyen: milu_milo99 <3…
Không gian không gây trở ngại taTác giả: Mặc Dạ NguyệtThể loại: Ngôn tình, xuyên thư, nhiều kì ngộ trên khi xuyên( người quen bên kia), trước cao lãnh, lạnh băng sau nũng nịu mít ướt nam chính x dễ mềm lòng, thích làm cao lãnh nhưng chưa đầy một canh giờ, chán đời nữ chính.Nữ chính: Triển VũNam chính: Ngân Tề Phong…
-Tiếng chân bước vội trên đường..."sao anh không giữ em lại""sao anh lại bỏ mặc em""Há chăng anh đã thương ai rời"Kết Thúc Rồi... Tay cũng đã buông đừng níu kéo nữa-Tiếng mưa bắt đầu rơi lã chã tiếng kêu cộp cỗp trên mái tôn ngày càng to dần ... Cô đã cố gượng dậy để tự thốt lên lời "CHIA TAY" mặc dù từng câu cô thốt ra đều là lời giả dối như giằng xé từng phần tâm can của cô...(Mong các bạn ủng hộ)💓💓💓…
Một người phụ nữ yêu hết lòng, hi sinh tất cả cho người mình yêu. Nhưng cô không hề biết người chồng mà cô một mực tin tưởng yêu thương vì ham danh lợi, sau khi có sự nghiệp anh ta lại có người mới. Lúc cô biết mình mang thai thì cũng là lúc cô biết chồng mình phản bội mình, đau lòng nhưng cô không muốn bỏ qua cho người đàn ông tệ bạc, cô níu kéo anh bằng mọi cách vì con , còn hù dọa anh sẽ nói cho cô nhân tình kia biết, để cô gái kia buông tha anh ..........Và rồi..... Sợ tình nhân phát hiện sẽ anh hưởng đến sự nghiệp , người chồng tệ bạc này còn mất nhân tính ra tay sát hại người vợ đã hi sinh cùng mình trải qua ngày tháng cơ hàn cùng sinh mệnh bé bỏng trong bụng ......…
Mark nói:" Anh xin lỗi,kiếp này không thể hoàn thành lời anh đã hứa,nếu có kiếp sau,anh nhất định sẽ trả lại nó cho em" Jackson nói:" Lời hứa với người đó so với tính mạng của anh còn quan trọng hơn gấp cả ngàn lần,lời hứa với em...anh xin lỗi" YoungJi nói:" Đời này em chỉ yêu hai con người,nực cười là hai người họ đều cho em một lời hứa,rồi bỏ mặc em với lời hứa ấy. Làm ơn...đừng hứa hẹn gì hết" Author nói:" Cuộc sống mệt mỏi,cho nhau một lời hứa là mong có thể ràng buộc nhau. Nếu đã không thể níu gĩư,lại chẳng thể buông tay,vậy thì hãy cắt đứt lời hứa ấy đi. Sống mà không cần ràng buộc,dằn vặt nhau nữa..."…
Cp: Hà Lâm x Tư PhongCp phụ: Mộc An x Vũ Bảo ĐôngTag: Boylove, thanh xuân, học đường,...Giới thiệu: Mùa hạ nào còn tiếng ve sầu kêu. Khắp nẻo đường, trên những tán cây rợp bóng mỗi trưa hè. Ve ngân nga, tiếng gió thỉnh thoảng chạy qua rít gào một khắc. Sự ồn ào, song, cũng là sự yên bình trong khoảnh khắc. Đời người, thứ khó để lấy lại nhất gọi là thời gian. Nếu không thể trân trọng, chắc chắn nó sẽ vụt mất khỏi tầm tay. Một năm bốn mùa, xuân, hạ, thu rồi đông. Sẽ không có năm nào thay đổi, nó như một vòng luân hồi không có hồi kết. Vốn tưởng rằng cuộc đời sẽ thong thả mà trôi, ngày này qua ngày nọ, nhiều năm như một. Nhưng, cho đến mùa hè năm ấy, có những con người gặp nhau. Một sự tình cờ tưởng chừng như sẽ chẳng bao giờ gặp lại. Song, chính họ cũng chẳng biết sự níu giữ ngày hôm ấy chính là định mệnh. Con người có sinh có tử, chỉ cần gặp được nhau là có thêm một lý do để biết trân trọng. Chính là, cuộc đời nói ngắn cũng không phải mà nói dài lại không đúng. Cho nên, nếu định mệnh để họ tìm thấy nhau, chắc chắn họ sẽ thuận theo tự nhiên mà ở bên, trân trọng, níu giữ, cùng đi hết một kiếp người.…
Lúc trước, từng nói tình cảm chính là thứ vô vị nhất trong cuộc đời này. Cuộc sống là một bản nhạc ballad không lời đã được cài đặt chế độ lặp lại trong máy móc, tình yêu là thứ gì đó mờ nhạt tự nhiên tìm đến không cần chúng ta níu kéo hay kiếm tìm.....Cơn mưa ngày ấy chẳng thể gọi được một cái tên.Phải chăng cơn mưa ấy là cơn mưa đầu tiên ươm mầm trong trái tim không cảm xúc, nó phải chăng chính là muốn giữ chân tôi chậm lại dưới mái hiên nhà anh mà không phải là ngôi nhà khác. Phải chi lúc đấy tôi chạy nhanh một chút, nhanh chân một chút để không bị dòng thời gian giữ lại, phải chi lúc đấy xe đạp không bị hỏng giữa phố vắng lặng dòng người, phải chi lúc đấy tôi đừng sợ mưa mà trú mưa trong dòng mưa hối hả, phải chi lúc đấy trời ngừng mưa và nắng ấm sẽ trở lại bên dòng người tấp nập, và phải chi lúc đấy tôi mạnh mẽ hơn mà phản kháng..... đó sẽ là một người khác mà chẳng phải là anh...Bìa: ___MLC___…
Năm ấy, tiệc cuối năm, cô viết lên giấy gửi anh tỏ rõ nỗi lòng, nhưng đáp lại chỉ là bóng lưng lạnh nhạt của anh bao bọc một cô gái khác.Thanh xuân của cô...cứ như vậy mà chôn dấu một thứ tình yêu chưa kịp nở rộ, đã tàn lụi..5 năm sau gặp mặt, một hợp đồng liên hôn, một cuộc hôn nhân chính trị lần nữa trói buộc hai người lại với nhau. Dẫu biết sẽ chẳng hạnh phúc, cô vẫn cố chấp níu kéo, mang lại sự đau khổ cho cả hai, bởi... anh yêu người khác.Gia đình tan vỡ, cô ra đi, 4 năm sau lại trở về với thân phận khác.Anh nhận ra tình yêu, công sức bao năm của cô được đáp đền, nhưng tình yêu mãnh liệt năm xưa giờ đã nguội lạnh, liệu cô có đủ can đảm sưởi ấm trái tim bằng ngọn lửa tình yêu thêm lần nữa?Yêu... rốt cuộc là ngọt ngào, hay đắng cay đây?…
Tình yêu vốn không trọn vẹn,nhưng không có nghĩa là không thể.Có thể được đong đầy bởi nước mắt và nỗi đau,nhưng dám yêu,dám giữ lấy,cướp lấy từ tay định mệnh...Cuối cùng con người ta vẫn tìm về trong hạnh phúcBản lĩnh,mạnh mẽ và kiên cường....tình yêu mới có thể níu giữ.Tương lai mù mịt không thể khỏa lấp hai trái tim thuộc về nhau,đập trong nhịp đập của nhau........…
Tác giả: Vô Ảnh Hữu TungSố chương: 100Tình trạng cv: HoànTình trạng edit: Đặt gạch 😌___________________________Khúc Nguyệt không thể nào ngờ tới, tên Chử bá vương trước đây mỗi lần gặp mình đều phải tránh đi đường vòng, về sau lại là người thân thương nhất đời mình..Chử Linh Quân, người giang hồ gọi tên Chử bá vương, nhà cao cửa rộng, tiền nhiều như nước (1), cường thế táo bạo, một lời không hợp là tức giận ngay lập tức.Về sau, chỉ vì nụ cười của ánh trăng sáng, khủng long bạo chúa bỗng chốc hoá nhỏ thành cún sữa nhỏ nhắn, không ngại bán manh (2) nũng nịu.Về sau, chỉ cần ánh trăng sáng mỉm cười, khủng long bạo chúa giây thu nhỏ chó sữa, không hạn cuối bán manh cầu sủng. . .Vì em, như si như say, mãi mãi không đổi..Nam chính rất nóng nảy rất si tình, là một con cún to xác đáng yêu ~ nữ chính nhẹ nhàng xinh đẹp, sự nghiệp có thành tựu ~Một bộ sủng ngọt đáng yêu, HE.…
Hắn mang chòm sao bò cạp – nam nhân cực phẩm phúc hắc.Vẻ nho nhã lễ độ thoáng chốc trở thành có chút hả hê: "Mạc Thanh Ngải, trên đời này không phải chỉ có mình cô đấy chứ! Một người trưởng thành mà ngốc ngếch như vậy."Cô nổi giận: "Rõ ràng là anh yêu cầu tôi đốt tóc Tiểu Hồng,kết quả lại chạy nhanh hơn người tôi,anh là đồ cặn bả."Hắn tức giận: "Tôi bắt cô đi giết người cô cũng đi phải không?"Cô níu lấy cổ áo của hắn gào to: "Là anh nói tôi không có can đảm, tôi mới đi."Hắn tức giận gạt mạnh tay cô: "Cô cho tôi là giẻ lau sao cứ vung loạn nước miếng như vậy.Tôi chỉ là thuận miệng nói một câu, không ngờ dễ dàng chọc giận cô như vậy,giống như thói quen gào thét hàng ngày của cô mà nói cô thật sự rất ngốc ngếch."“Nhan Hàn Thành.!!!”"Tôi nghe rõ cô không cần cố ý lớn tiếng nói cho người khác biết cô thuộc loại khiếm thính cấp ba..."“Anh…”"Người ta đụng phải tường sẽ quay đầu lại, cô không thể cả đời cứ ngã vào hố sâu như vậy, Mạc Thanh Ngải, tỉnh tảo lại một chút.""A a a a a..."Cô mang chòm sao Sư Tử - một cô gái năng động dữ dằn.Đây chính là hình thức ở chung của hai người.Từ nhỏ đến lớn, chỉ có cô biết.Tên hàng xóm này ngoài mặt dịu dàng,thành tích ưu tú, hàng xóm yêu quý hết lời khen ngợi... Nhưng sự thật là lòng dạ nham hiểm, tuyệt tình lạnh lùng, độc mồm độc miệng,là kẻ căn bạ chuyên lấy hãm hại cô làm thú vui trong cuộc sống.…
Trần Nhật Linh, 26 tuổi là một bác sĩ chuyên khoa phẩu thuật hồi sức tập sự đang trong một ca trực đêm hằng ngày tại bệnh viện, nghe được thông tin từ bố là mẹ đã bị mất tích trong 1 vụ tai nạn giao thông. Nhật Linh quyết định đến hiện trường để tìm hiểu và không may sau đó bị tai nạn giao thông và cậu được đưa đi cấp cứu sau khi được người dân gần đó phát hiện. Dù các bác sĩ đã nỗ lực cứu vãn nhưng cậu đã được báo cáo là tử vong. Tuy nhiên, cậu chỉ bị đánh mất 2 phần hồn và may mắn phần hồn còn lại chứa sức mạnh đã níu giữ mạng sống của cậu. Cậu tỉnh dậy bên trong nhà xác và gặp được Vũ Thị Lan Ngọc, 25 tuổi là nhân viên đang trực tại đó, khi chưa hiểu chuyện gì xảy ra họ đã bị tấn công bởi những oan hồn chứa đầy âm khí vất vưởng, qua đó, Nhật Linh vô tình thức tỉnh được sức mạnh bí ẩn bên trong phần hồn còn sót lại mà cậu không hay biết. Sau mọi chuyện, cậu được bố cậu, người đã hiểu hết tất cả mọi chuyện đã đưa cho một quyển sổ từ tổ tiên và căn dặn cậu hãy đi tự tìm sự thật về bản thân và hoàn thành sứ mệnh tìm lại được linh hồn và hài cốt của mẹ cậu.…
[Thiên thần là gì thế nhỉ? Cả ác quỷ nữa? Cô thường hay nhìn nhầm chúng với nhau... Nhưng đã làm sao chứ? Cô là người trần mắt thịt, làm sao nhìn xuyên thấu trái tim kẻ khác, lại còn là một kẻ không phải người?"Cô có một đôi mắt đẹp" - Một ác quỷ dịu dàng đã nói thế."To tròn ngờ nghệch" - Một thiên thần cộc cằn đã nhận xét như vậy.Suy cho cùng, cô vẫn cứ nghe theo lời nói của ác quỷ, đi theo hắn, ở bên hắn, ngỡ hắn là thiên thần của cô.Còn thiên thần, bị bỏ mặc, trở nên bơ vơ mà đâu ai thấu.Ai có biết chăng...Trong những tháng ngày ở trong căn nhà to đẹp của ác quỷ, cô cũng biết nhớ thiên thần..Cô viết thư... Hết bức này tới bức khác...Mà chẳng lần nào gửi đi.Cô không biết cuộc sống còn lại của mình có bao nhiêu ngày, cũng không biết bao giờ gửi những lá thư kia, nhưng vẫn tiếp tục viết...Thế rồi, cô đi...Ác quỷ vô tình tìm thấy lá thư, đau đớn chỉ muốn đem đốt, nhưng cuối cùng vẫn đưa cho thiên thần xem...Cả hai cũng chỉ biết đau khổ...Một người là kẻ mãi không nhận được tình yêu...Một người là kẻ không được chạm vào tình yêu của chính mình...]Nó vốn là một câu chuyện mà ai đó đã viết sai lệch về chúng ta. Em và anh chưa hề như thế, em chưa từng đi cùng người khác, anh thì chưa từng yêu em đến nỗi phải khổ đau, ai kia thì chưa từng xuất hiện trong câu chuyện...Người ta nói:"Bất kể một thiên thần nào cũng có thể không có cánh, nhưng đôi cánh náo cũng phải tựa vào lưng một thiên thần"Cả đời này, anh là thiên thần, còn em là đôi cánh, dẫu vật đổi sao dời cũng phải níu lấy tay anh...…
Hạnh Phúc Có Thật Sự Theo Bước Chân Em?Tác giả: PonzzzTình trạng: Chưa hoàn thành.Thể loại: Nhẹ nhàng, buồn, sủng, HE.Văn Án:Gia đình cô chẳng may vì tai nạn máy bay mà qua đời...Chỉ để lại mình cô trên cõi đời đầy giông ba này...Cô chập chững bước chân vào nhà trẻ mồ côi như bao bạn khác...Thế nhưng, bạn bè coi cô như một đứa xui xẻo, chẳng ai lại gần bên...Thời gian cứ thế trôi mặc cho ta có cố níu kéo...Nước mắt luôn đọng lại trên khóe mắt cô...Cho đến khi cô gặp được anh - người dắt cô bước ra một thế giới mới...Nơi cô lần đầu biết đến niềm vui và nỗi buồn mà tình yêu đem lại cho mình...Đâu mới là nơi cất giữ hạnh phúc thật sự của cô và anh?Liệu cô có đủ dũng khí để yêu anh?Liệu anh có đủ can đảm đế nắm chặt lấy tay cô?…